Con mắt của Lưu Từ dần dần không chịu sự khống chế mà đảo qua đảo lại, lòng trắng của mắt đặc kín tơ máu, nhưng dường như hắn không hề phát hiện, còn lấy từ trong lòng ra một hộp gỗ màu đen.
Trong hộp gỗ có một viên đan dược màu xám trắng.
Ngón tay Lưu Từ nhẹ nhàng lướt qua đan dược, ác ý nói:
- Chỉ cần ăn viên đan dược này vào, ta sẽ có thể đột phá đến tầng thứ hai, đến lúc đó sẽ có cơ hội giết chết tên khốn Sở Hà kia, sau đó lại âm thầm trộm đan được của đại sư huynh.
Sau đó, ta sẽ mở đại môn, để quỷ dị trong sương mù dày đặc tràn vào thôn, thu hút sự chú ý, còn bản thân thì rời khỏi cái nơi quỷ quái này!
Nói xong kế hoạch tà ác, Lưu Từ lại không cười to, hắn càng căm tức hơn, vung chân đá vào thùng gỗ bên cạnh giường.
- Đều do Sở Hà!
Sắc mặt Lưu Từ dữ tợn, lời nói hận thấu xương:
- Nếu có thể cướp được đan được của hắn, tầng thứ hai nắm chắc trong tay, sao lại phải yếu ớt như bây giờ!
- Chó má! Ngươi còn dám nói lão tử!
Trên đỉnh đầu Lưu Từ đột nhiên vang lên tiếng hét to.
Sắc mặt Lưu Từ đại biến, hắn ngẩng phắt đầu, một nam tử áo đen che mặt đang di chuyển trên xà nhà, cặp mắt dày đặc hàn khí, tỏa ra sát khí mãnh liệt khiến người ta khó mà nhìn thẳng.
- Sở...
Thình thịch!
Giường gỗ ầm ầm sụp xuống, vỡ vụn, vô số mảnh vụn bay tán loạn.
Đá vụn rơi xuống, Sở Hà xuyên qua không trung, tay cầm một thanh đao mỏng đánh thẳng về phía Lưu Từ.
Ca ——
Trên giường gỗ đã vỡ, đầu gối Sở Hà ấn trên ngực Lưu Từ, lưỡi dao cắm thẳng xuống đất, kề sát cổ Lưu Từ.
Lưu Từ chỉ cảm thấy Sở Hà như một pho tượng ma vương, tỏa ra khí thế không thể nào địch nổi. Hắn muốn phát lực, giãy dụa, nhưng Sở Hà tựa như một tòa núi cao ngất, ép hắn đến mức không động đậy nổi dù chỉ là một ngón tay.
Cảm giác vô lực lan khắp toàn thân.
Lưu Từ trong lòng hoảng sợ, người này sao lại mạnh hơn nữa rồi?!
- Nghe được những lời kia của ngươi, phát hiện ngươi thật đúng là một tên súc sinh!
Đôi mắt thâm thúy của Sở Hà như có thể nhìn thấu nội tâm:
- Bình thường khoác lớp da người chắc là mệt chết đi nhỉ?
- Sở Hà!
Lưu Từ ngoài mạnh trong yếu, lớn tiếng uy hiếp:
- Mau buông ra, rời khỏi chỗ này! Ta có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không, chắc chắn ngươi sẽ phải hối hận!
Nói đến đây, bỗng nhiên hắn cười quỷ dị:
- Nếu để thôn trưởng và đại sư huynh biết ngươi có khả năng tiêu trừ cổ quái…
- Đừng dọa ta!
Ánh mắt Sở Hà chợt trở nên bén nhọn, hắn kéo tay trái Lưu Từ lên, bẻ quặp một ngón tay.
Khanh khách lạc...
Hai mắt đau đến trợn trắng, Lưu Từ theo bản năng muốn hét lên thảm thiết, nhưng hắn đã bị Sở Hà bóp chặt cổ, không thể phát ra âm thanh.
- Ta là một người không kiên nhẫn, nếu ngươi cứ tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa như thế, sợ là tay ngươi không đủ cho ngươi nói được mấy lần như vậy.
Nhìn gương mặt sát khí của Sở Hà, Lưu Từ kết luận, chỉ cần bản thân nói thêm mấy lời vớ vẩn, nhất định sẽ bị tra tấn đến chết.
Vì thế hắn sợ hãi dùng sức gật đầu, quyết đoán nhận thua.
Sở Hà híp mắt, nhìn không ra vui giận, hỏi:
- Hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi có biết Đại sư huynh cùng thôn trưởng đang định mưu đồ gì không?
- Ta biết...
Lưu Từ chần chờ trong giây lát, lại nghe Sở Hà bổ sung một quy tắc:
- Chúng ta chơi một trò chơi vui vẻ đi. Bây giờ ta hỏi một câu, nếu ngươi chần chờ một chút, ta sẽ chặt một ngón tay của ngươi, nếu chặt hết ngón tay rồi, thì chặt thứ khác, ví dụ như…
Trong thoáng chốc, Lưu Từ bỗng cảm thấy dưới khố lành lạnh…
Sở Hà cười ấm áp, vỗ vỗ hai má Lưu Từ:
- Yên tâm, nếu ngươi không cẩn thận chết mất, ta sẽ không tra tấn ngươi nữa.
Lưu Từ: "..."
- Đúng rồi, đã là trò chơi thì phải có thưởng có phạt, ngươi không muốn biết phần thưởng là gì sao? Nhỡ đâu là thả ngươi thì sao?
Sở Hà nhìn chằm chằm Lưu Từ, giống như đang rất mong chờ hắn sẽ hỏi ra những lời này.
- Ách... Kia, phần thưởng là cái gì?
Trước sức mạnh vũ lực của Sở Hà, Lưu Từ chỉ có thể phục mệnh. Nhưng thật sự trong lòng hắn vẫn đang dấy lên chút hi vọng.
- Phần thưởng chính là… không là gì cả!
Sở Hà thu lại nụ cười, âm trầm hung ác nhìn chằm chằm Lưu Từ.
- Ngươi không thấy cái loại súc sinh như ngươi mà yêu cầu phần thưởng là không biết xầu hổ ư?
"..." Lưu Từ.
Mẹ ngươi, ngươi mới là quỷ dị thật sự đúng không?
- Được rồi, không lãng phí thời gian nữa, trò chơi chính thức bắt đầu! Vậy thì câu hỏi đầu tiên là, Đại sư huynh cùng thôn trưởng...
- Không biết!
"..."
Sở Hà dừng một chút, nhìn chằm chằm Lưu Từ.
- Qủy dị trong bức tượng Thổ Địa Thần trong miếu có lai lịch thế nào?
- Ta chỉ biết quỷ dị đó là một cái đầu người.
- Đối với việc trấn áp năm đó, ngươi biết được đến đâu?
- Ta... A khanh khách lạc... Tê... Ta nói ta nói...
...