Sở Hà cười gật đầu, lại nói:
- Vậy ca ca hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có phải là trẻ ngoan không?
Tiểu cô nương ngơ ngác nhìn Sở Hà, không biết hắn có ý gì.
- Ngươi có phải là trẻ ngoan không?
Sở Hà cười lại hỏi một câu, bàn tay nắm lấy chuôi đao lần thứ hai.
Miêu Miêu nhanh chóng gật đầu.
Thấy thế, Sở Hà nở nụ cười, răng nanh trắng noãn làm lóa mắt người nhìn, hắn giống như một con sói đội lốt cừu, đang lộ ra răng nanh giấu trong miệng.
- Vậy làm một đứa trẻ ngoan, có phải là nên chia sẻ món đồ chơi mình thích với các bạn hay không?
Sở Hà nói lời dịu dàng, giống như là đang mê hoặc.
Miêu Miêu ngây thơ, có chút không hiểu nhìn Sở Hà.
Vì sao thứ tốt lại phải chia sẻ?
Không phải nên giấu đi, một mình hưởng dụng sao?
- Được rồi, nên chia sẻ đồ chơi với bạn của ngươi đi.
Sở Hà sờ sờ đầu của nàng, trường đao bị hắn cố ý đẩy mạnh đâm tới, âm thanh cháy khét lại vang lên, gương mặt nhỏ nhắn của Miêu Miêu nhăn lại vì đau đớn.
- Nhớ kỹ, không nên gọi nhiều bạn bè tới, gọi từng người một thôi.
Sở Hà cười tủm tỉm đứng dậy, nói sâu xa:
- Như vậy ngươi có thể thu hoạch được nhiều món đồ chơi hơn.
Miêu Miêu theo bản năng thấy sợ hãi, nhưng khi nghe được hai chữ đồ chơi thì lại hơi động tâm, nàng nhìn trường đao đang đâm xuyên qua vai, chỉ có thể thỏa hiệp.
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hai tay phì nộn tạo thành chữ thập, một cỗ âm khí lạnh thấu xương bắt đầu tràn ra, giống như có gì đó đang lặng lẽ giao lưu trong gió lạnh.
Sở Hà đứng ngay sau gốc đại thụ đang ghim Miêu Miêu, cả người dung nhập vào trong bóng tối. Ánh mắt của hắn sâu kín, giống như một đầm nước sâu không thấy đáy.
Mới đây thôi, ngay trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Miêu Miêu có thể giao lưu, hắn bỗng nhiên đánh mất suy nghĩ chạy trốn, có thể là không cam lòng bỏ đi như vậy, có thể là muốn vạch trần vẻ tiểu nhân đạo mạo của Hàn Trung.
Là nguyên nhân gì cũng được…
Nhưng tất cả lo lắng và sợ hãi đều bắt nguồn từ thực lực không đủ!
Cho nên hắn muốn ở trong này đột phá Kim Chung Tráo tầng thứ ba!
- Chạy trốn là biểu hiện của người nhu nhược...
Sở Hà vén tóc, lộ ra sát ý lành lạnh:
- Qủa nhiên mình vẫn không thích hợp chạy trốn.
Tê tê!
Lúc này, một cổ thi thể từ trong đám sương lắc lắc nhảy ra.
Nó quay đầu nhìn quanh, sau đó nhìn về phía Miêu Miêu.
Nó lập tức nhảy dựng hướng về phía này, khi nhìn thấy thi thể Tri Chu Nhân trong tay Miêu Miêu, nước miếng nó chảy ròng ròng, nhảy tới càng nhanh.
Một bước...
Hai bước...
Ba bước...
Nhưng mới vừa đi tới dưới cây đào, nó liền nhìn thấy trường đao trên vai Miêu Miêu, lập tức dừng bước, theo bản năng cảm thấy có điều gì đó.
Giây tiếp theo, một bóng đen từ sau cây đào đột ngột vọt tới.
Sở Hà nhếch mép lộ ra nụ cười gian ác, hai đấm đỏ bừng, cơ bắp hai tay nổi lên cuồn cuộn, cự lực bùng nổ, tựa như một ngôi sao băng đánh thẳng vào đầu cỗ thi thể.
Ngay lập tức, nước bùn văng khắp nơi, tiếng xương cốt vỡ vụn bùm bùm, thi thể bay ngược ra sau, cái đầu nổ tung.
"Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +2!"
Sở Hà thở phào một hơi, yên lặng ném thi thể vô đầu đến trước mặt Miêu Miêu.
Hắn bỏ lại hai chữ, sau đó tiếp tục trốn ra phía sau đại thụ.
- Tiếp tục.
...
Đát đát đát...
Đất bùn lầy lội, một thân ảnh chật vật lảo đảo chạy đến bên cạnh tường vây, hắn chống tay lên tường, vẻ mặt sợ hãi.
- Đám Qủy Dị kia mắc cái chứng gì mà toàn đuổi về phía ta vậy?
Sở Hà kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm:
- Rõ ràng ta đã ra tay trên người Sở Hà rồi mà? Sao lại không đuổi theo hắn chứ? Hay là trong thôn đã có quá nhiều Qủy Dị trà trộn vào rồi?
Từ khi rời khỏi Sở Hà, suốt quãng đường đi Lý Trực đã gặp ba đợt Qủy Dị, nếu không phải hắn am hiểu ẩn thân, lại đã âm thầm đột phá Kim Chung Tráo tầng hai, nói không chừng hắn chết từ lâu rồi.
Nhưng mặc dù gặp phải nhiều Qủy Dị như thế, Lý Trực vẫn không hoài nghi Sở Hà, hắn cho rằng đối phương sẽ không biết tính kế.
- Không nghĩ nữa, chạy ra khỏi nơi này ta sẽ được tự do!
Sở Hà không suy nghĩ lung tung nữa, hắn vén tóc rối trước trán, nhìn tường vây gần ngay trước mắt, thả người nhảy lên đầu tường.
Nhưng không chờ Lý Trực xem xét thế giới bên ngoài tường vây, đám sương bên trái hắn bỗng dưng quay cuồng, một Vô Đầu Thi ngang nhiên vọt ra từ trong đám sương.
Cả người Vô Đầu Thi tối đen, không có làn da, vân da bại lộ bên ngoài bị vô số sợi tơ nhỏ xíu màu đen xuyên thấu đan xen, nếu nhìn kĩ có thể thấy được những sợi dây này như có hoạt tính, xuyên thẳng vào trong huyết nhục.
Nó chạy cực nhanh, trong khoảnh khắc đã tới gần Lý Trực.