Cúi đầu xem xét, một cái đầu người bị dây leo bao bọc lăn đến trước mặt hắn, bên tai truyền đến rõ ràng tiếng cười hồn nhiên trẻ thơ.
- Hì hì, ca ca, có thể đá hắn...
Bâa!
Sở Hà hung hăng dậm chân một cái, lá khô bay tán loạn, thổ thạch văng tung tóe, trực tiếp dậm vỡ ra một hố nhỏ. Quả bóng đầu người kia nổ tung như dưa hấu, mưa máu thịt vụn bắng tung tóe khắp nơi tựa pháo hoa.
Ánh mắt Sở Hà bình thản, thân thể hơi nghiêng về phía nữ hài, hắn đưa tay lên khum lại bên vành tai, giống như một cái loa, giọng nói không nghe ra là vui hay giận:
- Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi muốn làm gì?
...
- Ta...
Tiểu cô nương cúi thấp đầu, hai mắt nổi lên hơi nước, bím tóc lúc lắc, giống như Sở Hà phá hỏng món đồ chơi của nàng khiến nàng rất khó chịu.
- Tới gần một chút, nói ngươi muốn làm gì?
Sở Hà ném bao tải qua một bên, chậm rãi tới gần tiểu cô nương.
- Phá hỏng món đồ chơi của ta… ta muốn biến ngươi thành món đồ chơi của ta!
Tiểu cô nương ngẩng phắt lên, hai mắt tối sầm, giống như có lốc xoáy lưu chuyển bên trong.
Động tác Sở Hà khựng lại, không khí chung quanh như ngưng trệ.
Ba giây sau.
Ba!
Giằng co bị đánh gãy, bàn tay vàng rực vươn ra nắm chặt lấy một cái mồm đỏ tươi ở sau lưng. Cái mồm đầy máu, tỏa ra mùi hôi tanh.
- Lén lút định làm gì sau lưng ta?
Sở Hà đột nhiên quay đầu lại, hai mắt kim quang híp lại, trong đồng tử ẩn chứa lửa giận mãnh liệt, có thể bùng nổ bất kì lúc nào.
Cây đào rụng lá bay tán loạn, cơ bắp song chưởng tăng vọt, Sở Hà dùng sức vung lên, tay hắn nắm lấy cái mồm đỏ tươi kéo tới, lôi một thân ảnh giống con gián từ trên cây xuống, vứt mạnh lên mặt đất.
Mặt đất rung lên, thân ảnh ngã xuống còn chưa kịp bò dậy, đã có một cái chân đạp mạnh xuống, ghim thẳng lên xương sống hắn.
Bùm bùm!
Tiếng xương thịt vỡ nát vang khắp rừng đào, cực kỳ kinh khủng.
Sở Hà cúi đầu nhìn, trên mặt đất là một dị nhân có bốn chân bốn tay và ba cái đầu, mỗi cái đầu đều to đùng, mỗi lần nó há miệng sẽ lộ ra hàm răng sắc bén, vô số chiếc răng mọc lổn nhổn khắp khoang miệng đỏ lòm.
- Đứng ở đó đừng nhúc nhích, nếu không ca ca sẽ tức giận.
Sở Hà ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu cô nương lúc này đã dại ra.
Hắn chợt cười cười, để lộ hàm răng trắng.
- Không phải ngươi muốn đồ chơi sao?
Sở Hà xách Tri Chu Nhân nhiều đầu lên, lắc lắc trên tay:
- Ca ca làm cho ngươi một món đồ chơi, có được không?
- Ta... Ta không cần...
Tiểu cô nương yếu ớt nói, thân hình nhanh chóng tiêu tán.
- Sao? Dám không cần? Ngươi khinh thường ta sao!
Sở Hà trừng mắt, đưa tay rút trường đao bên hông ra. Trường đao hóa thành một đạo kim sắc tàn ảnh, xuyên thủng bả vai tiểu cô nương trong nháy mắt, ghim cả người nàng lên đại thụ phía sau.
Nữ hài vừa muốn kêu lên thảm thiết, đã thấy một cái bóng thật lớn che mất ánh trăng, bao phủ lên trên người nàng, vừa ngẩng đầu nhìn, một đôi đồng tử như mặt trời nóng cháy, cảm giác nóng rát khủng bố áp bức cả người nàng.
- Không cần khẩn trương như thế.
Sở Hà ngồi xổm xuống, bàn tay to nắm lấy chuôi đao:
- Ngươi đã gọi ta một tiếng ca ca, đương nhiên ta sẽ không sát thương cô muội muội là ngươi.
Ngay sau đó, khí huyết vàng rực bao phủ thân đao đao lần thứ hai.
Khí huyết nóng bỏng đốt cháy miệng vết thương nơi bả vai tiểu cô nương.
Thân thể tiểu cô nương khẽ run lên, nhưng không dám kêu tiếng nào.
- Đến, đây là món đồ chơi ca ca làm cho ngươi.
Sở Hà kéo Tri Chu Nhân đưa đến trước mặt tiểu cô nương
Nhưng khi kéo tới gần, Tri Chu Nhân còn chưa chết hẳn dường như tỉnh lại, nó điên cuồng giãy dụa, đầu lưỡi thè ra vặn vẹo quét lung tung trên mặt đất.
Sở Hà nhướng mày, giơ chân lên đạp mạnh xuống, đầu Tri Chu Nhân như bị ăn một nhát búa vỡ mất nửa. Nó run rẩy vài cái, cuối cùng, đầu oặt sang một bên, tay chân buông lỏng, hoàn toàn chết đi.
"Leng keng, hấp thu quỷ khí, năng lượng +2!"
- Khụ khụ... Tuy rằng đã chết, nhưng vẫn là món đồ chơi, đúng không?
Sở Hà nhét Tri Chu Nhân đã nát bấy vào trong ngực tiểu cô nương, rồi xoa đầu nàng:
- Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?
Thân thể tiểu cô nương cứng ngắc, nội tâm hoảng sợ, để mặc Sở Hà xoa đầu mình rối bù.
Sở Hà vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ đối phương sẽ trả lời mình, nhưng không ngờ lại nghe được một thanh âm nhẹ nhàng, đứt quãng truyền đến:
- Miêu... Miêu Miêu...
- Ngươi tên là Miêu Miêu?
Sở Hà vui vẻ, thân mật ôm bả vai Miêu Miêu:
- Miêu Miêu à, ca ca tặng đồ chơi cho ngươi, ngươi có thích hay không?
Miêu Miêu nhìn cái đầu dữ tợn đã mất một nửa, rất muốn tỏ ra ghét bỏ, nhưng lòng cầu sinh đã khiến nàng hiểu được đạo lí đối nhân xử thế của Nhân tộc.
- Thích...
- Ha hả, thích là tốt rồi...