Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 28: Nhất định phải gọi tên của ta (1)

Cả hai lại giao chiến với nhau, nhưng mà, công kích của Sở Hà càng thêm cuồng dã, hắn không biết mệt mỏi, giống như máy đóng cọc, điên cuồng ra quyền.

Mỗi một quyền thiêu đốt đều tạo thành tổn thương cho Vô Đầu Thi.

Liền giống như cỗ khí âm tà trước kia.

Roẹt ------

Một quyền này phá lệ nặng, không biết đánh gãy bộ phận nào.

Vô Đầu Thi lùi về sau, lần này hắn cuối cùng cũng sợ, toàn thân bốc lên hơi nóng, dây nhỏ màu đen cũng không còn linh hoạt như trước.

Sau khi bứt ra, hắn giống như mũi tên bay về phía ngoài.

– Bây giờ muốn trốn, nghĩ hay lắm!

Sở Hà hét lớn, hai chân dậm chặt xuống đất, khí thế hung mãnh. Thế nhưng khi đối phương đã chạy mất dạng, hắn cũng không có bước thêm một bước.

– Hờ....... tí nữa thì xém chết!

...

Trong một giây, khí sắc của Sở Hà chuyển từ hồng hào sang trắng bệch.

Hắn ép hai chân mềm nhũn vì hư thoát đứng vững, chống lại ý thức uể oải, nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy chiến trường hoang tàn, tìm kiếm khắp nơi mới thấy thanh đao ghim chặt trên cây cách đấy mấy trăm mét.

Đối phương đánh tới quá nhanh, từng bước ép sát, không cho hắn thời gian nhặt đao, nếu không thì hắn cũng sẽ không đánh đến vất vả như vậy.

Về phần tiểu quỷ kỳ lạ kia, chỉ sợ nhìn thấy tình hình không ổn đã thừa dịp lúc hai người bọn họ chém giết, lặng lẽ chạy.

Thu dọn hành lý, Sở Hà lập tức rời khỏi đây.

Nơi này chỉ cách thôn có vài dặm, xảy ra động tĩnh lớn như thế, đều không có ai đến xem xét, hoặc là có người che giấu động tĩnh, hoặc là cả thôn đều đã bị thôn trưởng khống chế.

Điều này không phải là điều mà Sở Hà nghi ngờ nhất.

Người điều khiển Vô Đầu Thi là thôn trưởng, vậy Hàn Trung kia đã đi đâu rồi?

Chẳng lẽ bọn họ chia làm hai đường, đi bắt Lý Trực?

Không nên, Lý Trực không đáng được đối đãi như vậy.

Ngay lúc ấy, Sở Hà đã tính đến tình huống xấu nhất.

Bây giờ, dường như mọi chuyện đều đã trôi qua.

.............

Một bên khác, đại sư huynh Hàn Trung mà Sở Hà vẫn luôn lo nghĩ đang cúi đầu dùng hắc tuyến bày ra một Nghi thức trận đặc biệt phức tạp, trong chính giữa trận, Mao Thần lo lắng ngồi xổm ở đấy, hai tay ôm lấy một hộp sắt màu đen.

– Đại sư huynh, chúng ra rời khỏi thôn vào đêm khuya có ổn không?

Mao Thần sợ hãi liếc nhìn bốn phía bị sương mù dày đặc bao phủ, khó hiểu hỏi:

- Vì sao không đi vào ban ngày, vạn nhất nếu gặp thứ gì quỷ dị kinh khủng............

- Thời gian gấp rút, Thần Thổ Địa vỡ vụn, phần lớn quỷ quái cấp thấp đã lẻn vào thôn, hai ngày này ngươi cũng thấy đó, không thể kéo dài thêm nữa.

Hàn Trung thả hắc tuyến xuống, bày xong một đạo cuối cùng, ngẩng đầu lên hết cách nói:

- Muốn chữa trị Thần Thổ Địa, khôi phục sức mạnh bảo hộ, nhất định phải dùng loại tài liệu kỳ lạ này mới có thể chữa trị pho tượng. Hơn nữa về đêm thì tỷ lệ Nhân Bì Quỷ kia xuất hiện cao hơn so với ban ngày, chỉ có thể vất vả ngươi.

- Cái này .... nếu là vì thôn, cho dù nguy hiểm hơn nữa, ta cũng sẽ không từ chối .....

Trong lòng Mao Thần nhút nhát, vẫn gượng cười nói:

- Nếu không phải khí huyết của ta quá mạnh, Nhân Bì Quỷ kia không dám hiện thân, không thể dẫn dụ nó xuất hiện, ta cũng sẽ không mạo hiểm để ngươi làm mồi.

Hàn Trung chậm rãi đứng dậy, hơi tiếc nuối nói:

- Thật ra ta cũng có thể đi tìm sư đệ khác đến giúp đỡ, nhưng mà bọn họ ....... ai ....

- Bọn họ là một đám người chỉ biết lợi ích bản thân!

Mao Thần tức tối bất bình, bị tức giận nên cũng đỡ nhát gan hơn, hắn vỗ ngực nói:

- Đại sư huynh cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

- Mao sư đệ, nếu Nhân Bì Quỷ đến, mà ngươi không kịp chạy ra khỏi trận pháp, vậy thì nhớ hô to tên của ta, ta sẽ bảo đảm ngươi không xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy lời cam đoan này, trong lòng Mao Thần yên ổn, dùng sức gật đầu.

Hàn Trung nói xong liền quay đầu rời đi, biến mất trong sương mù.

Nhìn thấy đại sư huynh rời đi, đáy lòng Mao Thần lại không khỏi thiếu tự tin, nhìn qua màn sương mù dày đặc, trái tim đập bình bịch, càng nghĩ càng thêm sợ.

Ban đêm trong Mê Vụ Sâm Lâm, không khỏi làm cho người ta sợ hãi.

Đặc biệt là còn đang đứng trên địa bàn của đại quỷ kia, càng là như vậy........

Hắn ôm chặt hộp sắt trong tay, ánh mắt nhìn về phía hộp sắt, suy nghĩ trong hộp này đựng thứ gì, dùng điều này để dời lực chú ý.

Từ trong những lời mà Hàn Trung nói thì đây là một công cụ quan trọng dùng để hấp dẫn Nhân Bì Quỷ kia, nhưng vì sao lại phải đựng trong hộp?

Công cụ không phải nên lấy ra để sử dụng sao?

Lòng hiếu kỳ lớn nên Mao Thần mở hộp sắt ra.

Đập vào trong mắt hắn là một đôi mắt chết không nhắm lại, tiếp theo là tóc khô vàng, cái mũi như mũi chim ưng, bờ môi khô cạn trắng bệch.

Mao Thần điếng người, toàn thân run lên, thiếu chút nữa thất thanh hét to.

Một lúc sau, một con ngươi tràn đầy tia máu bỗng nhiên lật lên, một con ngươi đỏ ửng chui ra từ dưới con mắt, phát ra ánh sáng hồng diêm dúa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất