Tiếng thét kẹt lại ở cổ họng dần trở lại, hai mắt Mao Thần dần lờ mờ không ánh sáng, cả người giống như trúng tà, vô tri vô giác.
Màn sương mù yên ắng bỗng nhiên gợn sóng, một bóng người nhẹ nhàng theo gió đong đưa, chậm rãi thổi đến gần nơi Mao Thần đang đứng.
Đó là một vị nữ tử dáng người thướt tha, châu trong ngọc sáng, yếu đuối không xương, một đôi chân nhỏ chạm lên mặt đất, da thịt xuất hiện gợn sóng hình nếp gấp, tựa như cả người không có xương cốt, toàn bộ phải nhờ làn gió chống đỡ.
Nàng uyển chuyển chạy đến phía sau lưng Mao Thần, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Mao Thần, toàn thân đều dựa lên lưng Mao Thần.
Một giây sau, từ trên xuống dưới của nàng nứt ra một khe lớn, lộ ra một vách trong đỏ tươi, bao Mao Thần lại giống như bao sủi cảo.
Có lẽ do Mao Thần là nam tử, cả trương da người của nữ tử trong chốc lát không thể nào nuốt hết toàn bộ cơ thể hắn, chỉ có thể dần dần đè ép biến hình.
– Cái gì ..... Đây là cái gì?
Hai mắt Mao Thần lóe sáng lên, bỗng nhiên thoát khỏi ảo cảnh, còn chưa kịp thở ra một hơi, chợt phát hiện toàn thân đang bị một bộ da người bao chặt lấy.
Toàn thân hắn lóe sáng kim quang, ra sức tránh thoát sự trói buộc.
Thế nhưng hắn càng giãy dụa da người càng siết chặt.
Mao Thần hoảng sợ trong lòng, nhớ đến lời đại sư huynh Hàn Trung nói, trong lòng hắn dâng lên hy vọng, dùng hết sức gào to về phía ngoài màn sương mù.
– Đại sư huynh! Đại sư huynh cứu ta với!
Hình bóng từ trên trời giáng xuống trong tưởng tượng của hắn cũng không có xuất hiện. Da người đã sắp lan lên cổ, bắt đầu siết cổ họng hắn, từng bước dồn nén khí quản, trong lòng hắn hoảng loạn, liều mạng giãy dụa.
Nhất định là đại sư huynh ở quá xa, không có nghe thấy.
Đúng, nhất định là do sư huynh không có nghe thấy.
Hắn vận khí ở ngực, dồn sức, hét ra thanh âm lớn nhất từ trước đến nay:
- Đại sư huynh! Đại sư huynh! Đại sư huynh .... Hàn Trung!
Mỗi một tiếng sau đều vang hơn so với tiếng trước, tiếng gào thét vang lên đinh tai nhức óc, nhưng mà Hàn Trung giống như bốc hơi khỏi nhân gian, vẫn chẳng xuất hiện.
Mỗi tiếng gào thét đều giống như mang theo tình cảm, từ chờ đợi, đến lo lắng, tức giận, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng là nghiến răng thù hận!
- Hàn! Trung!
Khi da người sắp nuốt trọn toàn bộ Mao Thần, hắn phát ra âm thanh cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn uống máu ăn thịt!
Nhân Bì Quỷ vừa nuốt Mao Thần vào, tóc đen từ bốn phía tạo thành nghi trận, theo gió nổi lên, giống như một đóa hoa sen xoay tròn, từng sợi xoay tròn quấn quanh lên Nhân Bì Quỷ, cuối cùng trói chặt nó.
Tóc đen nhúc nhích, xen lẫn vào nhau, tạo thành một kén tằm lớn.
Nhân Bì Quỷ dãy giụa dữ dội, bề ngoài kén tằm lồi lõm, nhưng theo từng sợi tóc càng siết chặt, toàn bộ kén tằm dần dần yên lặng.
Sột soạt, sương mù dày đặc dập dờn, Hàn Trung nhàn nhã dạo bước đi ra, hắn ngồi xổm bên cạnh kén tằm màu đen, một tay vỗ về mặt kén, sắc mặt lạnh nhạt.
– Sư đệ, là do sư huynh đến chậm.
................
Sở Hàn cố nhịn khí huyết không nhừng cuồn cuộn, dẫn theo bao tải, đi về phía một gian nhà hoang nằm ở đầu đông của thôn.
Lúc đi ngang chỗ rẽ ở đường tắt, mí mắt hắn giựt giựt, lập tức hắn dừng bước, nghiêng người đổi hướng, đi về phía có vật gì đó.
Vừa mới bước đến trước thứ đang nhúc nhích kia, Sở Hà cười như không cười nói:
- Lý sư huynh, thật là đúng dịp!
...
Trên con đường lầy lội bùn đất, Lý Trực dựa vào nghị lực mạnh mẽ, dưới trạng thái khí huyết bị suy yếu, tay chân không có sức lực, lê lết thân mình thấm đẫm nước bùn, nhúc nhích từng chút một về phía trước mấy chục mét.
Sở Hà thấy mà nhịn không được tặc lưỡi.
Nghe thấy tiếng nhạo báng, thân thể Lý Trực khẽ run lên.
Hắn gian nan ngẩng đầu lên, mí mắt bị nước bùn bao phủ khó khăn chớp chớp, nhìn thấy Sở Hà khom lưng nhìn mình, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên.
- Sở sư đệ, nhanh, mau dẫn ta rời khỏi nơi đây!
- Sư huynh đừng vội, có gì từ từ nói!
Sở Hà biểu hiện không biết gì nhưng tuyệt đối không làm theo lời Lý Trực nói.
- Vừa rồi sư huynh tự dưng biến mất, làm hại ta cực kỳ lo lắng, bây giờ sao lại thành ra bộ dáng này?
- Sở sư đệ, những lời này để lúc khác nói, mau dẫn ta rời khỏi nơi này, quái vật kia chắc chắn còn chưa đi xa, nếu hắn đến, chúng ta ai cũng sẽ không chạy thoát được!
Lý Trực lo lắng hô lớn, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
- Sư huynh đừng sợ, cho dù có quái vật nào đến, sư đệ cũng sẽ ngăn trước mặt sư huynh!
Sở Hà oai phong nói lời chính nghĩa.
Ngăn? Ngươi ngăn cái rắm ấy!
Lý Trực nhịn không được muốn văng tục.