Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 30: Huyết ngọc thần bí

Nhưng vì hy vọng muốn sống, hắn vẫn khẽ giọng giải thích với Sở Hà.

- Quái vật không đầu kia rất khủng bố, dù là ta cũng thành ra thế này, ngươi vẫn nên nhanh chóng mang theo ta rời khỏi đây đi!

- Sư huynh, thật không dám giấu diếm, sau khi tách ra, ta nhiều lần gặp phải công kích kỳ lạ, dùng hết thủ đoạn mới trốn được về đây!

Sở Hà thành khẩn nói, lộ ra vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.

- Ngươi có thể sử dụng độc môn tuyệt kĩ của ngươi một lần được không, xem phụ cận quanh đây có quỷ dị hay không?

- Sư đệ, ta cũng muốn sử dụng độc môn tuyệt kỹ này nhưng người nhìn bộ dáng của ta xem, nào được?

Mặc dù lo lắng trong lòng, nhưng nghe thấy lời Sở Hà nói, nét mặt Lý Trực lộ ra vẻ sầu khổ, trong lòng nổi lên nỗi chua xót.

Bộ dạng này, về sau hắn khó có thể luyện võ thêm.

- Chậc, nếu không ngươi dạy độc môn tuyệt kĩ ấy cho ta đi, ta tự mình cảm nhận xem xung quanh đây có quỷ dị hay không, sao nào?

Sở Hà hỏi.

Lý Trực nghe thấy thế thì giống như mèo hoang xù lông, hai mắt trợn to, lộ vẻ cảnh giác:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Ý là muốn ngươi dạy tuyệt chiêu của ngươi cho ta....

- Không có khả năng! Ngươi đừng mơ tưởng!

Lý Trực nổi cơn tam bành, giống như bị người ta dẫm phải đuôi, nhưng nháy mắt hắn lại cảm thấy mình biểu hiện quá khích, lập tức cười ngượng ngùng:

- Khụ khụ, sư đệ, ngươi cứu ta ra ngoài trước đi, chờ thương thế của ta lành, ta nhất định sẽ truyền thụ độc môn tuyệt kỹ này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?

- Chậc...

Sở Hà liếm răng, nụ cười dần vụt tắt.

- Lý sư huynh, ngươi còn không nghe ra ý của ta sao?

Sở Hà nhéo cổ Lý Trực, ép hắn trở mình.

Hai mắt Sở Hà lộ ra hàn ý lạnh thấu lòng người.

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn, trước đây ta đã cho ngươi mấy cơ hội rồi, hễ ngươi dạy cho ta cách cảm ứng quỷ dị kia, ta đều sẽ thả cho ngươi một con đường sống, sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy hả?

- Sở Hà, ngươi muốn làm gì?

Sở Hà như thế khiến Lý Trực sợ hãi, hắn không bận quan tâm sự nhếch nhác của bản thân, cưỡng ép bày ra cái giá sư huynh, ngoài mạnh trong yếu mở miệng:

- Ta là sư huynh của ngươi! Lúc chạy trốn đều không quên dẫn theo ngươi! Bây giờ thấy ta là gánh nặng, ngươi muốn thế nào, muốn giết ta?

- Thiếu nói những lời nhảm nhí với ta!

Sở Hà vung tay lên, giọng nói càng thêm lạnh lùng:

- Thật sự cho rằng ta không biết ngươi muốn lấy ta làm bia đỡ dùng để thu hút sự chú ý của đám quỷ dị kia sao?

Ánh mắt Lý Trực né tránh, ngữ khí mềm yếu nhiều.

- Ta không biết ngươi đang nói gì.....

Rầm!

Gió mạnh sượt qua bên tai, cào lên gò má hắn đau đớn.

Một bàn tay trực tiếp sượt qua tai Lý Trực, đánh thủng một lỗ lớn trên đầu tường phía sau lưng, cát đá vụn bay tung tóe, làm cho hắn nổi da gà.

Lý Trực sợ hãi ngẩng đầu, đối mặt với con mắt của Sở Hà

- Ta đã nói rồi, sức chịu đựng của ta có giới hạn.

- Sở .... Sở sư đệ, không, Sở sư huynh, có chuyện từ từ nói, ta thề, chỉ cần ngươi cứu ta, đừng nói là truyền thụ tuyệt kỹ, sau này ngươi muốn ta làm trâu làm ngựa ta cũng không chối từ ....

Răng rắc!

Lý Trực vừa dứt lời liền sửng sốt, thầm khó hiểu.

Sao ta ..... lại nhìn thấy phía sau lưng của ta?

- Lý sư huynh à, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn tuyệt chiêu kia của ngươi mà thôi, không phải muốn nghe ngươi nói nhảm nhiều như thế!

Nhìn Lý Trực chịu một chưởng, đầu xoay vài vòng, Sở Hà nở nụ cười thương xót:

- Thôi, dù sao ta cũng là người tốt, ngươi bị thế này cho dù còn sống thì quãng đời còn lại cũng bị ốm đau bệnh tật giày vò, xem như ta làm người tốt, kết thúc tương lai đau khổ sau này cho ngươi!

Sở Hà giả vờ từ bi, còn kém chắp tay trước ngực niệm một câu A Di Đà Phật.

Sau khi an ủi tâm lý bản thân, hắn tùy ý lục lọi trên người Lý Trực, lại không ngờ sẽ tìm được một vật ngoài ý muốn ở trên người đối phương.

- Đây là cái gì, nhìn giống như một khối huyết đọng lại?

Sở Hà lấy nửa khối huyết ngọc từ trong ngực hắn ra, khối huyết ngọc kia to bằng nửa bàn tay, màu sắc đỏ tươi xinh đẹp, óng ánh trong suốt, nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy bên trong nó dường như có dòng máu chảy xuôi, khá kì dị.

Bản năng Sở Hà cảm thấy khối ngọc bội này không tầm thường.

Sở Hà giấu kỹ nó trong ngực mình, kéo bao tải, quẹo trái rẽ phải, yên lặng biến mất trên đường đi phức tạp ở thôn hoang phế này.

..........

Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời chiếu nhè nhẹ, sương mù tản ra.

Trong thôn tĩnh lặng, các thôn dân thức dậy cũng không hề biết, đêm qua, ở phía đầu đông của thôn đã xảy ra một trận đại chiến kinh hồn.

Phốc!

Trong căn phòng tối tăm đầy bụi bẩn.

Sở Hà phun ra một ngụm máu đen tanh hôi lên mặt tường, thứ này tỏa ra sương mù âm hàn, ngay cả mặt tường đều bị ăn mòn thủng trăm ngàn lỗ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất