Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 3: Kim Chung Tráo tầng thứ nhất (1)

Chạy rồi chạy hắn bỗng phát hiện mình chẳng những không rời xa đám Hồng Thủ, ngược lại vị trí cách Hồng Thủ càng ngày càng gần.

- Ngươi càng ngày càng không nghe lời sư phụ!

Mặt Hồng Thủ xụ xuống, không hề che giấu sát ý mênh mông.

- Đồ đệ không nghe lời thì phải chịu phạt!

Nói xong, bàn tay to như cái gọng sắt của Hồng Thủ chộp về phía Sở Hà.

- Cút đi!

Trán Sở Hà nổi gân xanh, lệ khí lóe lên trong mắt, vận hành Kim Chung Tráo mới nhập môn, một tầng kim quang nhàn nhạt bao trùm hai tay, đánh tới mệnh môn của Hồng Thủ.

Ầm!

Trong tiếng đánh nặng nề, kim quang trên hai tay của Sở Hà bị đại chưởng của Hồng Thủ đánh cho biến mất, cả người bị đánh bay ra.

Sở Hà bò dậy, sờ soạng khắp người, vẻ mặt ngạc nhiên ngờ vực.

Hình như không đau? Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là ảo giác?

- Hì hì... Ha ha... Khặc khặc...

Tiếng cười quái dị kinh khủng vang lên lần thứ hai, lúc này đã cách Sở Hà càng gần, một cảm giác lạnh lẽo dần dần thổi qua quần áo quét khắp người, cả người cứng đờ, cảm giác chết lặng.

Bình bịch...

Tiếng bước chân dày đặc vang lên.

Sở Hà ngẩng đầu lên ngạc nhiên, thôn dân xung quanh bắt đầu điên cuồng vọt tới chỗ mình như các xác không hồn, hai tay giơ lên bắt chước dáng vẻ của Hồng Thủ, muốn bóp cổ hắn.

Biến cố liên tục làm người ta muốn điên, khiến Sở Hà vẫn luôn nằm ở ranh giới bùng nổ cảm xúc. Lúc này cảnh tượng các thôn dân nhào tới đánh mình như tang thi đã làm sụp đổ giá trị cảm xúc của hắn.

- Má nó! Muốn hại lão tử, chết hết cho ta!

Hoảng sợ hóa thành phẫn nộ, Sở Hà nổi điên nhào tới thôn dân tới gần mình, thôn dân không mạnh như Hồng Thủ, không ít người thật sự bị đánh lung tung cho ngã.

Nhưng càng ngày càng nhiều người vọt tới chỗ Sở Hà, hắn dần dần cảm thấy quá sức, đảo mắt nhìn bốn phía, người chen người, người đè người như sóng thủy triều, mang theo khí thế áp lực khiến người ta sụp đổ.

Nhìn một màn này, cuối cùng Sở Hà vô lực dừng tay, để mặc cho cánh tay từ bốn phương tám hướng duỗi tới xé nát thân mình.

Hắn có dự cảm mình sẽ chết ở đây, có khả năng sẽ chết thật, nhưng khốn cảnh như vayak mình quả thật bó tay không có cách nào.

- Rốt cuộc phải chấm dứt cơn ác mộng này... không đúng!

Sở Hà thì thầm, bỗng nhiên linh quang chợt lóe. Một cái bảng màu lam đột nhiên hiện lên trước mắt hắn.

[Sở Hà]

[Võ công: Kim Chung Tráo ( Nhập môn )↑]

[Năng lượng: 1]

Máy sửa chữa võ đạo thế mà có thể xuất hiện trong ảo cảnh?!

Mắt thấy thân thể sắp bị xé nát, Sở Hà không có thời gian tự hoi vì sao, mang suy nghĩ lợn lành chữa lợn què, chọn ký hiệu ↑ mang nghĩa tăng lên.

Vù!

Giá trị năng lượng vụt về số không.

Lúc này, Sở Hà đã bị sóng người bao phủ từ lâu, cả người bùng phát ra kim quang rực trỡ, một cái Kim Chung mơ hồ nhưng phác họa rõ rệt hiện lên bên ngoài người. Sau khi Kim Chung bùng nổ kim quang thì rung lên dữ dội, sóng âm vô hình khuếch tán, bay chung quanh mọi người.

Theo sát sau đó là một tiếng vỡ vụn đột ngột.

Hai mắt thấy lại ánh sáng, nhìn lên Hồng Thủ chỉ cách mình chừng một thước, hắn theo bản năng đánh lên đầu đối phương một đấm.

Quyền phong rít lên, để lại tàn ảnh.

Một quyền này nói ít cũng có sức nặng năm trăm cân!

Nhưng mà…

Bộp!

Một quyền khí thế hung ác như vậy lại bị Hồng Thủ nhẹ nhàng đỡ lại, hắn khẽ nhíu mày, đuôi mày lại mang theo vẻ vui mừng.

Nhưng ngay sau đó Hồng Thủ trừng mắt hổ lên, mở miệng mắt to:

- Tiểu tử thối, giỏi rồi phải không, vừa tỉnh lại liền dám xuống tay với sư phụ ngươi rồi?

Sở Hà nghe đến sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hồng Thủ, mắt sáng tỏ trong trẻo, không còn hồng quang màu máu như trước đó. Nhưng vẫn chưa kịp đánh giá bốn phía, chỗ cổ tay đã truyền đến cơn đau thấu tim, đau đến nhe răng nhếch miệng hút khí lạnh liên tục.

- Đau quá đau quá! Sư phụ ta sai rồi, sai rồi! Lần sau không dám nữa!

Sở Hà liên tục nhận sao, làm sao còn không biết mình đã thoát khỏi ảo cảnh quay về hiện thực được.

- Ha ha, coi như thằng nhóc ngươi mạng lớn.

Hồng Thủ thả tay Sở Hà ra, xoa mạnh đầu hắn:

- Còn gặp phúc trong họa đột phá Kim Chung Tráo tầng thứ nhất, tốt lắm...

Trong lòng Sở Hà dấy lên tia khác thường, đẩy bàn tay Hồng Thủ đang xoa loạn trên đầu mình ra, nghi ngờ hỏi:

- Sư phụ, ta đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại xuất hiện ở đây?

Hắn nhìn quanh bốn phía, hai người bọn họ đang ở bên trong miếu viện, sàn lát đá xanh, hai bên trống trải không có gì, chỉ có một pho tượng đất khắc hình một lão nhân râu dài cao một trượng ở phía trước, đằng trước tượng bày cái bàn thờ và trái cây, lư hương lượng lờ khói hương thật lâu không tan.

Sở Hà nhớ rõ đây là Thổ Địa Miếu trong Thổ Hà thôn.

Hắn ngưng thần nhìn tượng lão nhân mặt mày hiền hòa trước mặt, không biết thế nào mà luôn có một cảm giác sởn gai ốc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất