Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 4: Kim Chung Tráo tầng thứ nhất (2)

Hồng Thủ không đáp mà nghiêm túc hỏi lại:

- Lúc mở cửa có phải ngươi đã nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ hay không?

Sở Hà không giấu diếm, thành thật trả lời:

- Vâng, quả thật nhìn thấy một bộ da nữ tử bay ra từ trong sương mù.

- Quả nhiên là nó.

Hồng Thủ gật gật đầu tỏ vẻ quả nhiên là vậy:

- Ngươi bị trúng tà khí, nhiễm ức chứng. Trên đường trở về ta cũng cảm giác ngươi ngơ ngơ ngác ngác, đưa ngươi tới Thổ Địa Miếu là vì muốn trừ tà cho ngươi, xem ra bây giờ không cần nữa.

Nghe lời này, Sở Hà yên lặc không nói, hắn cho rằng mình rơi vào ảo cảnh hẳn không chỉ là do thấy tấm da người kia. Lòng nghĩ như vậy, hắn nhớ lại sự kỳ quái của Trương Lực.

- Sư phụ, Trương Lực hắn...

- Chuyện của Trương Lực các ngươi không thể nhắc lại nữa, ta và thôn trưởng tự nhiên sẽ có cách, đây không có chuyện của ngươi nữa, quay về đi.

Không biết sao, Hồng Thủ bỗng nhiên chuyển chủ đề, xoay người đi.

Sở Hà có lòng muốn nhắc nhở, nhưng nhìn dáng vẻ của Hồng Thủ hình như Trương Lực càng dính dáng đến chuyện gì sâu xa hơn. Hắn vốn dĩ không muốn liên quan sâu, có bọn Hồng Thủ chống đỡ, tự Sở Hà còn sẵn lòng.

- Đúng rồi, ngươi đột phá tầng thứ nhất, còn lại khẩu quyết Kim Chung Tráo tầng hai tầng ba thì đi tìm Đại sư huynh ngươi, còn Hồng Tuyến Quyền Phổ nữa.

Khi Sở Hà sắp rời đi, Hồng Thủ bình tĩnh nói.

- Vâng, sư phụ.

Sở Hà cung kính đáp lại, khi đi ra cửa miếu, quay đầu lại liếc nhìn tượng thổ địa chìm trong bóng tối, chợt mở miệng hỏi:

- Sư phụ, Thổ Địa Thần này cũng là Quỷ Dị sao?

...

Yên lặng...

Cho đến khi Sở Hà rời khỏi chỗ này cũng không nghe được trả lời của Hồng Thủ, có lẽ là trầm mặc thế nào cũng không đưa ra được đáp án khác.

Sở Hà rời đi, cửa từ từ khép lại, rút đi ánh sáng mặt trời cuối cùng trong nội đường, ngọn đèn trong góc tường không có gió tự cháy, ngọn lửa màu cam lay động ánh lên hai bên má bức tượng Thổ Địa Thần được điêu khắc hiền từ làm tăng thêm hơi thở âm trầm.

Đồ đệ này của ngươi thật thông minh.

Giọng nói khàn khàn như đá ma sát vang lên từ sau lưng tượng Thổ Địa Thần, thôn trưởng tóc hoa râm bình tĩnh đi ra.

- Thông minh cái gì? Chỉ cần người không ngu nhìn chằm chằm bức tượng này đều có thể nhận ra manh mối, điểm này ngươi ta đều biết rõ trong lòng.

Hồng Thủ khoanh tay trước ngực nheo mắt nhìn chằm chằm thôn trưởng.

- Đúng vậy, cho dù ngụy trang có tốt đến đâu, lộ ra một tia khí tức cũng đủ khiến người ta sợ hãi.

Thôn trưởng vươn tay nhẹ nhàng vuốt pho tượng, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu:

- Nhưng hiện giờ nó là thần bảo hộ của chúng ta, giúp chúng ta ngăn cản không biết bao nhiêu nguy hiểm, ta cho rằng ngươi hẳn là bỏ qua thành kiến...

- Vớ vẩn!

Sắc mặt Hồng Thủ xụ xuống, chửi ầm lên:

- Huyết án Lê thôn rõ ràng trước mắt, ngươi bảo ta phải tin tưởng kiểu gì? Trông cậy vào mấy thứ quỷ tham lam này không bằng dựa vào nắm tay của mình còn thực tế hơn!

Thôn trưởng lạnh lùng nhìn Hồng Thủ, nghiêm giọng quát:

- Hồng Thủ! Lúc này khác với ngày xưa, ngươi vẫn chưa rõ sao?

Giữa hai người lúc này dường như có một ngăn cách thấy không rõ, hình ảnh bạn tốt tri kỷ bên ngoài trước kia đến lúc này cũng là dáng vẻ quan hệ đối lập giương cung bạt kiếm.

Thôn trưởng cũng không như hình tượng yếu đuối bên ngoài, cứng nhắc lạnh lùng nói:

- Quỷ Dị Lê thôn thoát vây có liên quan gì tới Thổ Hà thôn chúng ta, hẳn là ngươi biết rất rõ! Chúng ta chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của Thổ Địa Thần mới có thể chống lại nó!

- Hừ! So với tin tưởng Quỷ Dị cứu người, ta càng tin tưởng chuôi đao trong tay này!

Hồng Thủ nắm chặt chuôi đao, sát khí nồng đậm nói:

- Năm đó ta có thể giết được... bây giờ vẫn có thể giống như lúc trước!

Rầm!

Thôn trưởng vỗ mạnh lên bàn, chỉ vào Hồng Thủ lạnh lùng phản bác:

- Hồng Thủ, ngươi đã già rồi! Ngươi còn tưởng rằng mình vẫn như năm đó sao?

Hồng Thủ ma sát chuôi đao đồng, không nhanh không chậm nói:

- Nếu như ta không được, thì còn có đồ đệ của ta... tóm lại nếu thật sự là thứ quỷ kia, ta sẽ là người thứ nhất xông lên.

- A... trông cậy vào phế vật lần đầu tiên nhìn thấy Quỷ Dị liền rơi vào ảo cảnh sao? Đây là ý nghĩ ngu ngốc của ngươi?

Thôn trưởng xé rách mặt nạ giả nhân giả nghĩa, thẳng thừng châm chọc nói.

- Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ.

Hồng Thủ xoay người, không hề dây dưa đề tài này với thôn trưởng.

- Ta là quân nhân do triều đình sắc phong, chỉ cần không có sự đồng ý của ta, ngươi đừng mơ tưởng mở phong ấn! Chết tâm này đi!

Bịch một tiếng cửa đóng lại, đại đường lại rơi vào bóng tối lần nữa, chỉ để lại thôn trưởng với vẻ mặt âm trầm.

Leng keng loảng xoảng...

Cuối cùng, thôn trưởng nổi giận như muốn trút ra phất tay áo, lư hương trên bàn thờ bị quét rơi xuống đất, khói bụi tung bay.

- Đồ khốn không biết điều!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất