Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 49: Tiễn đưa Hồng viện trưởng (1)

Bộ cơ thể này đang tan vỡ sụp đổ.

Ánh mắt của Lý Phóng quét về phía Hồng Thủ, cười thảm một tiếng.

- Ha ha, ngươi… ngươi nói không sai, ngươi thật sự có mấy tên đồ đệ tốt.

Mắt thấy gần nửa cái đầu kia sắp tan rã, ánh mắt hắn tràn đầy cừu hận.

- Nhưng mà các ngươi cũng đừng hòng vui mừng quá sớm, ta chết đi, toàn bộ các ngươi cũng đừng mong sống tốt.....

Bùm!

Rốt cuộc cái đầu cũng vỡ nát, hóa thành tro bụi.

Sở Hà thấy thế, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Bỗng nhiên ngay tại lúc này, trong đầu vang lên từng tiếng nhắc nhở.

“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +3”

“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +2”

“Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +3”

.........

Tiếng nhắc nhở liên tục vang lên trong đầu Sở Hà, khóe miệng hắn nhịn không được nhếch lên, không ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn này.

Số năng lượng này chắc đến từ đám quỷ dị được dung hợp lại với nhau, sau khi nữ thi quỷ dị nổ tung lại làm lợi cho hắn.

Sau khi Hồng Thủ tung ra quyền này xong, hai gò má chợt già đi rất nhiều, cổ họng hắn nhấp nhô, vừa định mở miệng, dưới chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống.

Sở Hà vội vàng tiến lên đỡ lấy, đi qua thi thể nổ tung của Lý Phóng, khối da người nhăn nheo khô cạn vỡ thành từng mảnh, bỗng hóa thành tro tàn.

Từ trong tro bụi bỗng nhiên phóng ra một luồng sáng đỏ, dưới ánh mắt khiếp sợ của Sở Hà, nó lấy thế sét đánh không kịp bịt tai chui vào da hắn…

...

- Đây là cái gì?

Sở Hà nhảy dựng lên, sờ khắp cơ thể.

Nhưng sờ cả người mấy lần đều không phát hiện ra trên người mình có vấn đề gì, tia sáng đỏ tiến vào người liền biến mất không thấy.

Hồng Thủ ngồi xổm trên đống phế tích, ho khan kịch liệt vài cái, phun ra mấy ngụm máu đọng, sắc mặt trắng bệch cuối cùng cũng có một tia huyết sắc.

Nhưng mà, trên cơ thể hắn bắt đầu tràn lan tử ý như có như không, cơ thể mạnh mẽ cũng giống như quả bóng bị xì hơi, dần trở nên khô cạn như củi.

Hắn nhìn về phía Sở Hà nhảy lên dậm xuống, trong mắt có vui mừng, có sợ hãi, cũng có nặng nề, càng nhiều là sự tiếc nuối ẩn sâu trong mắt. - Sư phụ, bây giờ ta đi tìm Trương lão đầu.

Sau khi kiểm tra không thấy gì, Sở Hà bỗng nhiên nhớ đến việc chính, hắn vừa muốn đỡ Hồng Thử dậy, dẫn hắn đi chữa trị, lại bị Hồng Thủ vươn tay ngăn cản.

- Vô dụng.

Hồng Thủ sờ mái tóc trắng nhếch nhác, cười nói:

- Với thương thế này của ta, Trương lão đầu không thể trị nổi.

- Bây giờ ta dẫn người đi lên trấn!

Sở Hà nhướn mày, nói như đinh chém sắt.

Hồng Thủ lắc đầu, nói sang chuyện khác: .

- So với ta, người cần lên trấn phải là ngươi, càng cần phải đến thành Kiến Nghiệp, nơi đó mới là nơi an toàn.

Sở Hà vươn tay đè lên cổ tay Hồng Thủ, trong lòng trầm xuống, hắn lấy lão sơn sâm trong túi ra nhét vào trong tay Hồng Thủ , cau mày nói: .

- Mặc kệ có tác dụng hay không, trước tiên ăn căn dược liệu bổ huyết này đã, chờ ta mộc lúc, ta lập tức xách Trương lão đầu đến.

Nói xong, liền cất bước rời đi.

Bộp!

Một cánh tay nắm chặt lấy tay Sở Hà, giữ hắn ở lại, Sở Hà muốn vung tay rời đi, nhưng vẫn không tự chủ được quay đầu lại.

Hồng Thủ ngẩng mặt, trên khuôn mặt trắng bệch ấy lộ ra sự uy nghiêm của bậc trưởng bối.

- Ta nói, vô dụng.

- Thế nhưng.......

- Được rồi, thân thể của ta ta tự biết, ngươi thật muốn vì ta làm điều gì, thì cõng ta, đưa ta đến đầu tường ở đầu thôn.

Sở Hà im lặng nghẹn ngào, trong mắt dâng lên sự không đành lòng.

- Tiểu Hà tử, nghe lời........

Sở Hà im lặng một lúc, cuối cùng vẫn chậm rãi cõng Hồng Thủ đi.

Thân thể của ông rất nhẹ, giống như cõng một đoàn không khí.

Nhưng mỗi bước Sở Hà đi lại rất nặng nề, giống như trên lưng hắn là một ngọn núi cao gió thổi không đến.

Hồng Thủ dựa dầu lên vai Sở Hà, đôi vai dày rộng làm cho lão già sắp chết như hắn cảm thấy hài lòng.

Chú chim non từng cần hắn che chở nay đã trưởng thành.

Hắn miễn cưỡng mở đôi mắt mệt mỏi, bờ môi mấp máy.

- Có phải ngươi vẫn luôn nghi ngờ, vì sao có sức mạnh như vậy, hoàn toàn có thể quét sạch tiểu quỷ xung quanh đây, nhưng vì sao mỗi lần mở cửa đều phải nơm nớp lo sợ, chỉ sợ có quỷ lạ xông vào trong thôn....

Sở Hà cố nén đau khổ, cúi thấp đầu, nói tiếp.

- Đúng vậy, sư phụ, vì sao thế?

- Ha ha, đó là vì ở trên miếng đất này, còn có một con đại quỷ tồn tại, thật ra cả vùng đất này đều là bãi săn của nó, những con quỷ da người ở quanh đây đều là phân tách từ trên người nó xuống, đó là những con rối chuyên môn đi săn cho hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất