Chương 59: Nhét vào lồng heo ngâm xuống nước?
“Mày thấy mẹ thằng nào ít con không?” Vừa nghĩ đến về nhà lại bị cây chổi nhỏ đánh một trận, rồi lại bị trừng phạt ác độc, đến giờ mông vẫn còn đau, Tiểu Thạch Đầu hơi ghen tị hỏi.
Tiểu Thuận Tử sững sờ, nhanh chóng quay lại nhìn về phía nhà Tiểu Thạch Đầu, rồi nói: “May mà bà già mày không nghe thấy, không thì mông mày sắp nở hoa rồi.”
Có câu: “Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo.”
Tiểu Thạch Đầu nghe xong, tự nhiên sờ sờ mông, cười chế nhạo: “Nở lâu rồi.”
Câu nói vừa ra, Tiểu Thuận Tử cũng không nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Thấy Tiểu Thạch Đầu mặt đen lại, vội vàng dừng lại, chuyển chủ đề: “Đi xem Tiểu Sơn Tử chúng nó đi, không biết chúng nó thế nào rồi.”
Tiểu Thạch Đầu mắt sáng lên: “Đi thôi.” Hắn cũng muốn biết, ngoài hắn ra, còn có ai bị đánh không.
Tiểu Thuận Tử thấy Tiểu Thạch Đầu vốn còn đi khập khiễng, chớp mắt đã chạy vụt, dù vẫn khập khiễng nhưng nhanh hơn trước nhiều, không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ lúc nãy ra khỏi nhà, Tiểu Thạch Đầu giả vờ?
Thấy Tiểu Thạch Đầu chạy vụt, Tiểu Thuận Tử thầm đắc ý, mẹ hắn đương nhiên tốt nhất, nhưng chia cho Tiểu Thạch Đầu cũng được, hắn còn có em trai và em gái nữa, thêm Tiểu Thạch Đầu nữa, làm sao đủ chia, hơn nữa, ai làm anh cả?
Tiểu Thạch Đầu làm sao biết Tiểu Thuận Tử nghĩ gì, hắn chạy trước, sợ bỏ lỡ cảnh hay, nên đến nhà Tiểu Sơn Tử trước.
Tiểu Sơn Tử ban đầu không bị đánh, nhưng cũng sắp rồi.
Cha mẹ hắn đang trói hắn lại, chuẩn bị đưa lên nhà cây để xin lỗi Bạch Hi.
Đương nhiên, cha mẹ hắn cũng không định tha cho Tiểu Sơn Tử, giờ không đánh, lát nữa xin lỗi xong lại đánh cho một trận.
Cái gì động chạm, cái gì sinh con, còn nói là bà già sinh, quả thực là nói láo, bà già tuy trẻ nhưng cũng biết nam biết nữ, ngay cả Tiểu Hắc đực cái bà già cũng biết, làm sao lại để mấy thằng nhóc sinh con được.
Ngày thường ồn ào thế nào cũng được, nhưng chuyện này có thể nói lung tung sao?
Cho nên, Tiểu Sơn Tử vừa nói xong, cha mẹ hắn liếc nhau, lập tức cầm gậy cầm dây, không nói hai lời trói người lại, chuẩn bị khiêng lên nhà cây.
Điều này làm Tiểu Sơn Tử sợ quá, đau bụng gì quên hết, chỉ đau lòng, chẳng lẽ hắn sắp sinh con, nhà không chứa nổi hắn, định nhét vào lồng heo ngâm xuống nước?
Ngưu La thôn không có tiền lệ nhét vào lồng heo ngâm xuống nước, nhưng Tiểu Sơn Tử nghe kể chuyện rồi.
Cô gái chưa chồng mà có bầu, thì là không sạch sẽ, phải bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.
Nên là hắn liên tưởng đến mình.
Hắn tuy không phải con gái, nhưng một thằng đàn ông sinh con, càng là vấn đề lớn, cho nên, cha mẹ hắn không chứa nổi hắn, muốn ném hắn xuống ao cũng có thể.
Vì thế Tiểu Sơn Tử giãy dụa mạnh mẽ, ôm chặt cột nhà không buông, gào khóc, tiếng khóc thương tâm xé lòng.
Lúc đó, dù cha mẹ hắn là người lớn, cũng không thể đẩy hắn ra, huống chi, hắn khóc như vậy, cha mẹ hắn cũng thấy đưa đến gặp bà già trước ầm ĩ cũng không tốt, không bằng đợi hắn khóc mệt rồi, lại đưa đi.
Tiểu Sơn Tử vừa khóc, vừa dùng mắt quan sát cha mẹ, chỉ cần hai người lại gần, hắn lại gào to hơn.
Có mấy lần, cha hắn nhịn không được giơ tay, Tiểu Sơn Tử khóc càng thảm.
“Đánh đi, đánh chết ta đi, ta biết các người ghét bỏ ta mất mặt, nhưng chuyện này ta cũng không muốn.”
“Ta biết ta làm mất mặt gia đình, nhưng ta có cách nào, không chỉ mình ta, Tiểu Thuận Tử chúng nó cũng sắp sinh, người khác không đối xử với con trai mình như vậy, sao các người lại nhẫn tâm?”
“Người ta thường nói trên đời chỉ có cha mẹ tốt, con cái có cha mẹ là báu vật, còn tôi thì chỉ là cỏ rác thôi…”
“Oa… Tôi khổ quá, tôi đáng thương thế này mà các người là cha mẹ tôi, không an ủi tôi cũng thôi đi, lại còn muốn chơi chết tôi…”
Vì vậy, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thuận Tử đến nơi, thì thấy Tiểu Sơn Tử bị trói, ôm Trụ Tử khóc lóc thảm thiết.
“Này.” Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thuận Tử nhìn nhau.
Tiểu Sơn Tử vừa thấy bạn đến, lập tức thấy mình có hy vọng sống, hắn vẫn ôm chặt Trụ Tử không buông, gọi lớn với hai người: “Nhanh lên, cứu tôi với. Cha mẹ tôi muốn nhét tôi vào lồng heo rồi thả xuống nước.”
Lúc này Tiểu Sơn Tử nghĩ, sau này sinh con gái nhất định phải kết thân với Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Thuận Tử, sinh con trai thì gả con trai cho hai người họ, dù sao ân tình này là cả đời không quên.
Họ bỏ cả việc ở cữ để chạy đến cứu hắn, đây chính là ân cứu mạng, con cái sau này phải báo đáp ân tình này.
Nhét vào lồng heo rồi thả xuống nước?
Tiểu Thuận Tử và Tiểu Thạch Đầu lại liếc nhau, kinh hãi thốt lên trong lòng, nghiêm trọng vậy sao?
“Ngậm miệng!” Mẹ Tiểu Sơn Tử bị con trai làm cho đau đầu, lại thấy nó nói lung tung với Tiểu Thuận Tử và Tiểu Thạch Đầu, không nhịn được quát: “Ai muốn nhét con vào lồng heo?”
Tiểu Sơn Tử: “Chính là cha mẹ các người đấy.”
“Nói bậy! Chúng ta không có.” Cha Tiểu Sơn Tử cau mày.
“Vậy các người mang cái lồng heo về làm gì?” Nói rồi, Tiểu Sơn Tử chỉ tay về phía chiếc lồng heo ở góc tường.
Tiểu Thuận Tử và Tiểu Thạch Đầu nhìn theo hướng Tiểu Sơn Tử chỉ, quả nhiên thấy một chiếc lồng heo ở góc tường.
Hai người không khỏi kinh hô trong lòng, quả nhiên là định nhét vào lồng heo thả xuống nước, may mà chúng tôi đến kịp thời.
Tiểu Sơn Tử vừa khóc vừa mũi vừa kể tội: “Còn trói tôi lại, chẳng phải là muốn nhét tôi vào lồng heo rồi ném xuống hồ sao!”
Cha hắn mặt tái mét, vừa tức vừa giận, lại thấy mình mất hết mặt mũi, không nhịn được bước nhanh tới, đá một cú vào mông Tiểu Sơn Tử.
“Nhét vào lồng heo thả xuống nước? Ta đạp chết con còn đỡ tốn sức hơn, còn nhấc con lên nhét vào lồng heo thả xuống nước à?”
“Oa… A, cứu mạng với, mẹ ơi, cha tôi muốn đánh chết tôi…”
Tiếng Tiểu Sơn Tử rất lớn, mẹ nó nghe thấy, bước tới giữ chặt chồng mình lại, rồi tiện tay lấy tấm vải đang phơi ở sân nhét vào miệng Tiểu Sơn Tử.
“Đánh, đánh mạnh vào.” Mẹ Tiểu Sơn Tử chống nạnh, thở hổn hển nói: “Sơn Tử cha, hôm nay nếu không trị cho thằng ranh này một trận ra trò, anh không phải đàn ông.”
Tiểu Sơn Tử lúc đầu thấy mẹ kéo cha ra, trong lòng còn có chút an ủi, có mẹ ở, cha sẽ không nhẫn tâm như vậy, nào ngờ chỉ một giây sau, lời mẹ nó nói làm nó choáng váng.
Cái gì?
Vốn dĩ đã bị con trai làm cho tức điên, lại nghe vợ nói vậy, cha Sơn Tử làm sao chịu được, không nói hai lời, tay chân không khách khí mà đánh vào mông Tiểu Sơn Tử.
“Tôi, a…” Tiểu Sơn Tử theo phản xạ muốn kêu, nhưng miệng bị bịt lại, tiếng kêu bị chặn lại, ngay cả Tiểu Thuận Tử và Tiểu Thạch Đầu đứng ở cửa cũng không nghe thấy, huống hồ là hàng xóm.