Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu (Dịch)

Chương 41 -

Chương 41 -


Đường Mãn Ngân càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, thậm chí ông ấy còn muốn ngay lập tức đi nói chuyện này cho phu nhân xưởng trưởng, đương nhiên điều kiện của con trai xưởng trưởng cũng khá tốt, tuấn tú lịch sự, làm việc cũng kiên định, chỉ là có hơi kiêu ngạo.
Nhnwg thân là con trai xưởng trưởng, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện rất bình thường, nếu đổi thành cha ông ấy là xưởng trưởng, ông ấy nhất định không thèm nhìn xuống đất.
“Chú hai à, đừng giới thiệu đối tượng cho cháu nữa, những người đó không xứng với cháu!”
Đường Niệm Niệm nhắc nhở trước một tiếng, để tránh cho chú hai thực dụng này mù quáng giới thiệu đối tượng, chọc điên cô, thì cô cũng có thể mặc kệ thân tình chú cháu.
Chào hỏi bằng nắm tay như thường lệ!
Đường Mãn Ngân sửng sốt, không biết vừa rồi có phải ảo giác hay không, dường như ông ấy cảm nhận được sát khí trên người cháu gái mình, loại sát khí mà trước đây ông ấy từng cảm nhận được trên người cha mình.
Đó là vì cha ông ấy đã từng giết tiểu quỷ tử, có sát khí là điều rất bình thường, cháu gái chỉ là một cô nhóc nũng nịu, lấy đâu ra sát khí?
Đường Mãn Ngân rùng mình, hơi lạnh gáy, ông ấy cũng không dám nhắc lại chuyện đó, địa vị của Niệm Niệm trong nhà đã khác xưa, trước đó cha ông ấy đã nói, người trong nhà không ai được bắt ép Niệm Niệm, chỉ cần Niệm Niệm không làm chuyện gì phạm pháp thì muốn làm gì cũng được.
Ông ấy biết vì sao cha mình lại nói vậy, bởi vì vào mười bảy năm trước, trong nhà đói đến mức không còn gì ăn, đúng lúc chị dâu cả mang thai, chưa từng ăn no được một bữa nên đã sinh ra một bé gái chết non.
Cha ông ấy đích thân đưa đứa bé đã chết non lên núi chôn, ngày hôm sau ôm về một Đường Niệm Niệm trắng nõn, còn có rất nhiều tiền và phiếu gạo, cụ thể bao nhiêu thì ông ấy không biết, nhưng dựa vào số tiền và phiếu gạo đó đủ để một nhà bọn họ vượt qua nạn đói.
Cha ông ấy từ trước tới nay luôn là bạn cho tôi một, tôi trả bạn mười, cả gia đình nhận đại ơn cứu mạng của cha mẹ Đường Niệm Niệm, cho nên từ khi còn nhỏ, cha ông ấy đã cưng chiều Niệm Niệm, còn thương hơn cả cháu ruột, nếu ba anh em bọn họ có nói câu gì nặng nề với cô nhóc đó, ông ấy đều lườm bọn họ.
Nếu cháu gái không muốn tìm đối tượng trong xưởng, Đường Mãn Ngân cũng không nhắc lại, mùi thịt thỏ trong nồi tỏa ra khiến ông ấy chảy nước miếng ròng ròng, càng đói bụng hơn.
Đường Niệm Niệm lại xào thêm một nồi rau xanh, còn hấp một thố cơm lớn, những người khác đều đã tan làm, ngửi được mùi thịt trong không khí, ai nấy cũng chảy nước miếng, có người còn hít mấy hơi thật mạnh, lớn tiếng nói: “Nhà ai nấu thịt vậy?”
“Đường Mãn Ngân à, nhà anh nấu thịt sao?”
Có người phát hiện mùi hương tới từ nhà họ Đường, rất ghen tị, không ngờ Đường Mãn Ngân, một công nhân tạm thời cũng có thể mua nổi thịt, công nhân chính thức bọn họ còn chưa có thịt ăn đâu đấy.
“Cháu gái tôi mang thỏ hoang từ dưới quê lên.”
Đường Mãn Ngân cười đến ngu người, những người khác lại càng hâm mộ, vẫn là ở quê tốt hơn, trên núi có đồ hoang dã, dưới nước có cá tôm, chỉ cần chăm chỉ thì nhất định không đói bụng, chẳng giống như bọn họ trong thành thị, ăn cọng hành cũng phải bỏ tiền ra mua, đúng là tạo nghiệt.
Đường Mãn Ngân vội vàng mang đồ ăn vào nhà, nếu đặt ở ngoài, nhất định sẽ khiến nhiều người đỏ mắt, hai chú cháu ăn hết sạch một nồi thịt lớn, cơm cũng không còn, Đường Mãn Ngân ăn đến mức ợ lên một tiếng, thỏa mãn vô cùng.
“Chú hai à, ở đây có tấm vải để làm quần áo cho Đan Đan.”
Đường Niệm Niệm lấy ra một tấm vải sợi tổng hợp lớn có in hoa, dài khoảng bảy tám thước, có thể làm một bộ quần áo, cô không lấy thêm.
Đan Đan là con gái của Đường Mãn Ngân, mười ba tuổi, học lớp tám, ông ấy còn có một đứa con trai tên Đường Đông Cường, cùng năm cùng tháng với Đường Lục Cân, sinh nhật cách nhau vài ngày, hai anh em họ là bạn cùng lớp.
“Cháu lấy vải ở đâu thế? Còn nhiều như vậy?’
Đường Mãn Ngân khiếp sợ, một thước vải bảy tám hào, còn phải đưa phiếu vải, một miếng vải này tiêu hơn nửa tháng tiền lương của ông ấy đấy.
“Có một gia đình bạn học có cửa sau, lấy được phần vải lỗi.”
Đường Niệm Niệm đột nhiên có thêm một người bạn học, cô học cấp ba ở huyện thành, hiện tại là tiểu học năm năm, hai năm cấp hai và hai năm cấp ba, tổng cộng là chín năm, mới mười sáu tuổi là cô đã tốt nghiệp cấp ba.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất