Trong buổi tiệc hôm đó của nhà Dasle, có không ít quý tộc tới tham gia, những quý tộc đó tới đều vì nể mặt Trì Am.
Còn về những quý tộc không được mời, mặc dù trong lòng cũng khó chịu nhưng nhớ lại chuyện năm đó của Elena Dasle, rất nhiều người trong số bọn họ đều ném đá giấu tay, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ nên cũng không dám chạy tới nhà Dasle để mọi người thấy sự tồn tại của mình, tránh bị “Joy Dasle” nhớ đến.
Sau chuyện buổi tối hôm đó, Trì Am coi như đã trở thành sự tồn tại đáng sợ nhất trong lòng các quý tộc đảo Whale, cô không khác gì một loài ma quỷ. Có thể không đối đầu với cô là tốt nhất, nếu như thật sự phải đối đầu với cô, thật không biết kiếm thuật của những kiếm sự bọn họ nuôi cao hay của Joy Dasle cao hơn.
Bởi vì còn chưa chắc chắn nên đám quý tộc cáo già đó còn đang thăm dò, không vội vàng đưa ra quyết định.
Đương nhiên gia tộc họ Hill và Carter đều nằm trong danh sách thiệp mời của nhà họ Dasle, hơn nữa còn nằm trong số những khách mời đầu tiên.
Hai gia tộc này là hai gia tộc đầu tiên gia đình Dasle muốn bày tỏ tình hữu nghị, Elena có ấn tượng sâu sắc về bọn họ hơn so với những quý tộc khác, cho dù tình bạn này được xây dựng dựa trên thực lực của Trì Am.
Nhưng phần lớn quý tộc đều như vậy, Elena cũng không kén chọn quá nhiều.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau, Trì Am để quản gia Millers cùng Elena tiếp khách, còn cô dẫn Edward Hill và Leslie Carter tới phòng nghỉ để nói chuyện.
“Hiện giờ tình hình bên ngoài thế rồi?” Trì Am hỏi thẳng.
“Từ sau khi nghe nói chuyện Trái Tim Đại Dương, rất nhiều chính phủ đều quyết định qua năm mới sẽ cho người tới đảo Whale.” Leslie Carter lập tức nói: “Những người đó rất có hứng thú với Trái Tim Đại Dương, lần này chuyện phiền phức của đảo chủ Jones nhất định không ít.”
Nói rồi, anh ta nhìn Trì Am đầy thăm dò, trong lòng không khỏi cảm thán.
Thiếu niên này thật đáng sợ, tuổi còn trẻ như vậy mà không những kiếm thuật phi phàm, tính toán lại lợi hại như vậy. E rằng chuyện đối phó với đám cướp biển kia ở Muses đã được cô tính toán ngay từ đầu.
Kế hoạch của cô rõ ràng là muốn phá hủy nhà họ Jones, đến khi nhà họ Jones ngã ngựa vị trí đảo chủ đảo Whale...
Nghĩ đến đây, nội tâm Leslie Carter không khỏi nóng lên vài phần, ánh mắt nhìn về phía Trì Am cũng nhiệt tình hơn.
Từ trước đến nay quý tộc luôn là đám người chạy theo lợi ích, chỉ cần là việc phù hợp với lợi ích của mình, bọn họ có thể đi ngược lại với tín ngưỡng của bản thân.
Edward Hill nói tiếp: “Nghe nói rất nhiều tên cướp biển đang qua lại với quân đội của chính phủ, bọn họ hi vọng tới lúc đó cũng có thể phái người qua, trong đó có nhóm cướp biển Skeleton, nhóm cướp biển Hỏa Diễm, nhóm cướp biển Bọ Cạp Đỏ, nhóm cướp biển Filian... Bọn chúng muốn làm rõ bí mật của Trái Tim Đại Dương, kí kết các hiệp định với chính phủ nhân loại, đến lúc đó tạm thời không can thiệp, cho phép cướp biển lên bờ.”
Trì Am hơi nheo mắt: “ô, tôi hiểu rồi, kế hoạch lớn đấy, quân đội chính phủ của các đảo đã đồng ý rồi sao?”
“Bọn họ không có lý do để không đồng ý.” Edward Hill nói, sức hút của của Trái Tim Đại Dương quá lớn.
Trì Am không kìm được mà bật cười, cô nói: “Xem ra nhóm cướp biển quyết tâm lấy Trái Tim Đại Dương cho bằng được.”
“Còn không phải sao, nếu không lần này sẽ không có nhiều hải tặc bất chấp nguy hiểm, chấp nhận nguy cơ bị bại lộ, liều mình xâm nhập vào đảo Whale như vậy. Tất cả cũng là vì muốn nhanh chóng có được Trái Tim Đại Dương.” Leslie Carter nói đầy châm chọc: “Sao bọn chúng không thử nghĩ xem, nếu như thật là lời chúc phúc của thần biển thì đảo chủ Jones đã sớm lợi dụng nó để phát triển quyền lãnh đạo trên biển rồi, căn bản không tới lượt của bọn cướp biển.”
Edward nhìn anh ta, nghĩ tới phản ứng gần đây của gia đình nhà Jones, không kìm được mà suy đoán có lẽ chính đảo chủ Jones cũng không biết mình đang có món đồ này, thậm chí đến Trái Tim Đại Dương là gì ông ta cũng không biết rõ.
Tất cả những chuyện này ban đầu đều được truyền từ đám cướp biển kia ra.
Còn đám cướp biển vô cùng hung ác kia cũng không phải kẻ ngốc, trước khi có được Trái Tim Đại dương, đương nhiên bọn chúng sẽ không nói cho người khác biết đó là thứ gì, tránh để người khác nhanh tay hớt tay trên.
Ba người nói xong chuyện bên ngoài, Trì Am đang định mời bọn họ ra phòng khách ăn chút điểm tâm thì tự nhiên nghe thấy tiếng ồn ào vọng tới.
Hôm nay là bữa tiệc chào mừng gia đình Dasle trở về Warner, Trì Am không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Người đàn ông lịch lãm như Edward Hill đương nhiên cũng không ngồi yên, cũng đứng lên theo.
Trì Am quay lại phòng lớn tiếp khách, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa.
Người này khoảng hơn 30 tuổi, nhan sắc được chăm chút rất kỹ càng, trên đầu để một kiểu tóc rất tinh tế, đeo những món trang sức rất đẹp, mặc một bộ lễ phục màu hoa hồng đỏ, hoa văn trên từng nếp gấp váy của tà váy đều được làm rất cẩn thận, cả người bà ta toát ra khí thế riêng có của một quý tộc.
Ngũ quan bà ta tinh tế, xinh đẹp, vẻ kiên cường trên gương mặt khiến bà ta trông vừa thận trọng vừa ngạo mạn, là điển hình của một phụ nhân quý tộc.
Lúc này, bà ta dùng ánh mắt đầy coi thường, nhìn về phía Elena, giọng điệu sặc mùi quý tộc: “Elena Dasle, tôi thật sự không ngờ bà còn mặt mũi quay lại Warner! Lúc đầu bà làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy, người khác nói ra còn cảm thấy bẩn miệng, tôi chưa từng gặp người nào không có liêm sỉ như bà, đúng thật là...”
“Bà cô có cái miệng thối như đống rác này là ai vậy? Ai để bà ta vào đây thế?”
Trì Am đi tới, nói không nhanh không chậm.
Câu này của cô thật sự không khách sáo, cũng không có một chút quý tộc nào, khiến những người có mặt ở đó đều ngẩn người, nghẹn họng không nói được gì.
Lần đầu tiên bọn họ phát hiện ra, có người nói chuyện... lại khó hình dung như vậy.
Lúc đầu Elena còn tức đỏ mặt, nhưng sau khi nghe con gái nói vậy, cơn tức giận trong lòng bà lập tức biến mất. Khi con gái đi tới bên cạnh bà, để tay lên vai bà, cả người bà lập tức tràn đầy dũng khí, cảm thấy bản thân không có chuyện gì là không làm được, kể cả người phụ nữ năm đó đã đem lại những ký ức đau khổ cho bà cũng không tính là gì.
Bà mỉm cười: “Joy, mẹ giới thiệu một chút cho con, vị này là phu nhân Jones.”
“Hóa ra là phu nhân Jones à.” Trì Am kéo dài giọng, sau đó quay đầu lại nói với quản gia: “Ông Millers, nhà họ Jones và chó không được bước chân vào nhà họ Dasle, ông quên mất quy định này rồi sao?”
Mọi người: “...”
Phu nhân Jones tức giận đến mức cả người run rẩy, nhìn thấy Trì Am chính là thằng nhóc đã hại con gái bà ta suýt nữa bị cướp biển giết chết liền lạnh giọng nói: “Nhóc con, chính là cậu đã khiến con gái Miriar của tôi bị thương, chẳng lẽ cậu không nên cảm thấy xấu hổ vì việc đó sao?”
Trì Am không thèm quan tâm đến bà ta, cô nói với quản gia: “Còn không đuổi người nhà họ Jones và chó ra ngoài đi...”
Quản gia Millers: “...”
Quản gia Millers ngẩn người ra một lát rồi vội vàng đi tới đuổi người, mặc dù ông ta chưa gặp một cậu chủ nào nói chuyện không chút “quý tộc” như vậy, nhưng bây giờ ông ta là người được cậu thuê đến, đương nhiên là phải nghe theo lời cậu.
Phu nhân Jones tức phát điên, bà ta nghe nói gia đình Dasle tổ chức tiệc mừng, định cố tình tới đây để gây chuyện.
Dựa vào thân phận của gia tộc Jones ở đảo Whale, ai dám không nể mặt bọn họ? Làm gì có bữa tiệc quý tộc nào mà bọn họ không đi được? Không những gia đình Dasle này không gửi thiệp mời đến nhà Jones, bà ta hạ mình đến đây mà còn bị bọn chúng đuối.
Quả nhiên là đám người thô lỗ không có chút phong thái và giáo dục nào của quý tộc.
Phu nhân Jones nhìn trừng trừng về phía Trì Am, đôi mắt như muốn lăng trì cô, căn bản không quan tâm đến lời xua đuổi của quản gia Millers.
Trì Am phát hiện ra quý tộc trong thế giới này đúng là một đống đồ bỏ đi, vào những lúc quan trọng vì một chút cái được gọi là phong thái của quý tộc mà làm việc không chút hiệu quả nào hết.
Vậy nên cô đành phải đích thân ra tay, mời phụ nhân Jones ra ngoài.
Tất cả mọi người có mặt ở đó, mở to mắt nhìn cô xách phu nhân Jones lên, vứt thẳng ra bên ngoài nhà họ Dasle, đồng thời đánh ngã hết những tên thị vệ bên cạnh bà ta rồi lẳng từng người ra ngoài. Nhìn thấy như vậy, tất cả không biết nên nói gì.
Đương nhiên việc phu nhân Jones mất hết mặt mũi cũng là chuyện quá bình thường.
Khi phu nhân Jones dẫn thị về đến nhà họ Dasle, rất nhiều quý tộc đã nhận được tin, ai cũng muốn biết phu nhân Jones, người năm đó đã đuổi Elena Dasle ra ngoài lần này sẽ làm thế nào. Chỉ là bọn họ không thể ngờ tới, phu nhân Jones vừa vào cửa đã bị đích thân chủ nhà đuổi ra ngoài, dáng vẻ như quẳng rác ra ngoài đường thật sự rất ngầu đời.
Phu nhân Jones, người bị quăng như quăng rác ra ngoài đường không hề cảm thấy ngầu đời chút nào, ngược lại còn căm hận phát điện gia đình nhà họ Dasle, còn hận hơn năm đó khi biết Elena quyến rũ chồng mình.
Sau khi vứt thẳng kẻ chướng mắt đó ra ngoài, Trì Am quay người lại, mỉm cười nói với khách: “Các vị, được rồi, mời tiếp tục tận hưởng bữa tiệc, đừng để đống rác rưởi đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của chúng ta.”
Mọi người: “...”
Thái độ của nhà họ Dasle quá hung hăng, đám quý tộc nhất thời không chịu được.