Sau khi bữa tiệc nhà họ Dasle kết thúc, Elena không khỏi lo lắng việc gia tộc họ Jones sẽ báo thù.
Phải biết rằng từ sau khi nhà họ Jones trở thành chủ đảo, bọn họ đã nắm hết quyền quản lý và quân sự của đảo Whale, không phải là người mà những quý tộc bình thường có thể dây vào. Hoặc có thể bề ngoài bọn họ không làm gì quá lắm nhưng trong tay họ sở hữu thứ quyền lực không cho phép người khác tùy tiện khiêu khích. Bọn họ căn bản không cần ra tay, chỉ cần nói khẽ một câu là có thể khiến một quý tộc rơi rớt, không thể sống ở đảo Whale được nữa.
Mặc dù hiện giờ bọn họ bị những chuyện khác trói chân, không thể phân tâm để đối phó với nhà Dasle nhưng phu nhân Jones không phải là người ăn chay.
Mặc dù Elena vui mừng vì có thể khiến phu nhân Jones mất mặt nhưng bà cũng hiểu hiện giờ nhà họ Dasle không có thực lực để đối phó với nhà họ Jones.
Nhà họ Dasle rơi rớt quá lâu, bọn họ không đủ thực lực để đấu lại một quý tộc lâu năm, một mình sức lực của Trì Am có thể không đủ.
“Nếu như mấy người còn dám tới, tôi sẽ khiến mấy người không còn đường về nữa.” Trì Am cười tươi nói.
Quản gia Millers, người được mời đến đây bằng một cái giá rất cao, vô cùng bất lực khi nghe Trì Am nói vậy, lúc đầu gia đình Dasle hứa trả lương cao để mời ông ta đến đây, ông ta chỉ cho rằng nhà họ Dasle chỉ phát đạt, quay lại khu Warner mà không biết chủ nhân nhân của mình lại có đức hạnh như vậy, ngày đầu tiên quay về đã đắc tội với một quý tộc lâu đời ở đây, đây thật sự không phải là một hành động thông minh.
Quản gia Millers có một dự cảm rằng, chẳng mấy chốc mình sẽ đổi một công việc mới thôi.
Ông ta không thể không nhắc nhở: “Cậu chủ tôn kính, có thể cậu không hiểu được quyền lực của gia đình Jones, bọn họ có thể tùy tiện nghĩ ra một cái cớ nào đó để định tội và bắt cậu lại đấy. Quyền lực của đảo chủ khiến bọn họ có thể xử lý bất cứ người nào không vừa mắt.”
Trì Am ừm một tiếng rồi thản nhiên nói: “Vậy tôi sẽ đợi xem.”
Millers không còn gì để nói nữa.
Trì Am khoác vai của Elena, mỉm cười nói: “Elena, mẹ yên tâm đi, những ngày tháng trong bao nhiêu năm qua chúng ta vượt qua được thì bây giờ còn sợ gì nữa, cùng lắm thì...”
Vứt những tên dám tới đây ngông cuồng xuống biển cho thú biển ăn, cô không tin người của thế giới này lại không sợ chết.
Elena nghe xong, vô cùng đồng tình với cô: “Con nói vậy cũng phải, cùng lắm là chúng ta rời khỏi Warner.”
Con người có lòng tự trọng, bọn họ không thể vì được ở lại Warner mà để người khác sỉ nhục, chà đạp lên lòng tự tôn của mình được.
Elena càng không muốn tỏ ra yếu đuối trước gia tộc Jones, khi quay lại đây bà đã chuẩn bị xong tâm lý, nếu như nhà họ Jones lại lặp lại chuyện năm đó một lần nữa, làm ô uế thanh danh của bọn họ, bọn họ không có khả năng phản kháng thì cùng lắm là rời khỏi Warner, quay trở lại sống những ngày tháng bình dân.
Trì Am phát hiện ra bà hiểu nhầm ý mình, nhưng cô lại nghĩ lại, Elena chỉ là một người bình thường, bà nghĩ như vậy cũng đúng. Trong thế giới này, thực lực quyết định địa vị, cho dù là quý tộc cũng như vậy, những người bình thường không có thực lực vĩnh viễn chỉ có thể làm một người bình thường, danh xưng quý tộc không phải dùng tiền là có thể mua được.
Lần này phu nhân Jones mất hết mặt mũi ở nhà họ Dasle, sau khi quay về nhất định sẽ rất tức giận.
Phu nhân Jones bao nhiêu năm nay được người ta đối xử thế nào, làm sao có thể chịu được cục tức này? Nhất là mười mấy năm trước, bà ta đã gây thù kết oán với Elena, bây giờ thái độ thù hận sẽ được đẩy lên mức cao nhất.
Vốn dĩ phu nhân Jones định tìm chồng mình, dùng danh nghĩa của ông ta để trút giận thay cho mình. Nhưng đáng tiếc là thời gian gần đây, đảo chủ bận tới sứt đầu mẻ trán vì chuyện Trái Tim Đại Dương, hoàn toàn không có tâm trạng để lo đến chuyện giữa mấy người phụ nữ này.
Phu nhân Jones không còn cách nào khác, chỉ có thể đích thân ra tay đối phó với gia đình Dasle.
Phu nhân Jones là phu nhân của đảo chủ, bà ta cũng có quyền điều khiển một số kiếm sư, muốn dùng nó để dạy cho nhà Dasle một bài học.
Phu nhân Jones lập tức dặn dò quản gia của nhà họ Jones: “Đi chọn mười vị kiếm sự xuất sắc nhất, tối nay tới nhà Dasle, nhất định phải khiến tất cả đám người trong nhà Dasle cút ra khỏi đảo Whale, tôi không cho phép bọn chúng ở lại đảo Whale nữa.”
Quản gia cũng là người biết rõ chuyện ân oán năm đó, nghe thấy như vậy lập tức vâng lời đi làm ngay.
Nhưng nghĩ tới đứa con năm đó Elena Dasle sinh ra, ông ta lại hơi nghi hoặc.
“Phu nhân, cậu chủ Dasle kia... có cần nói một tiếng với đảo chủ không?” Trong lòng quản gia cảm thấy, có lẽ đứa bé kia là con của nhà họ Jones.
Quý tộc ăn chơi lén lút, sinh ra không ít những đứa con riêng, những đứa con riêng có tiền đồ sẽ nhận lại thân phận của quý tộc, còn những đứa con riêng không có tiền đồ thì để mặc bọn chúng tự sinh tự diệt. Hiện giờ cậu chủ nhà Dasle này rõ ràng là một đứa bé rất có tiền đồ, nếu được đón về nhà họ Jones, nhất định có thể khiến nhà họ Jones có một vương bài.
Quản gia suy nghĩ rất chu đáo, trong lòng cũng mong đứa bé kia được đón về nhà.
Nhưng đáng tiếc là phu nhân của bọn họ vô cùng căm hận đứa bé này, thậm chí còn không thừa nhận nó.
Phu nhân Jones lạnh lùng nói: “Đứa con của Elena không phải là người của nhà họ Jones, năm đó người phụ nữ kia là loại người không biết xấu hổ, ai biết bà ta qua lại với người đàn ông nào rồi sinh ra đứa con hoang đó? Nghe nói chồng chưa cưới của bà ta vì chuyện này mà vô cùng đau lòng, về sau rời khỏi đảo Whale tới sinh sống ở một hòn đảo khác, về sau không quay về nữa.”
Quản gia nghe vậy biết mình không tiện nói gì nữa, mặc dù trong lòng cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn đi làm theo những gì được dặn dò.
Những quý tộc ở khu Warner đương nhiên sẽ không bỏ qua những động tĩnh trong phủ đảo chủ Jones. Chuyện mười kiếm sư kia được phái đến nhà họ Dasle, bọn họ cũng biết. Rồi sau đấy chuyện mười kiểm sự đó vào nhà họ Dasle rồi không còn động tĩnh gì nữa, bọn họ lại càng biết hon.
Ngay lập tức, thái độ của mọi người trên đảo Whale đối với nhà Dasle càng trở nên thận trọng.
Những kiểm sự do nhà họ Jones bồi dưỡng ra đương nhiên sẽ không kém cỏi, cả mười kiếm sự cùng vào nhà họ Dasle, sau đó liền không có một tiếng động nào nữa, như vậy làm sao khiến người khác không cảnh giác được?
Phải biết rằng kiếm thuật của Joy Dasle vô cùng cao siêu, lúc đầu khi một mình đấu với trăm người, cậu ta vẫn có thể an toàn rút lui, cho dù 100 người đó phần lớn là người bình thường, thực lực thấp kém, đúng là không có gì đáng chú ý. Nhưng thực lực những kiếm sư đó của nhà họ Jones không hề kém, vậy mà vẫn bị cậu ta bắt lại nhà họ Dasle, có thể thấy thực lực của cậu ta khó đoán như thế nào.
Gia tộc Jones ba lần phải kiểm sự tới nhưng đều một đi không trở lại.
Trì Am không quan tâm đến suy nghĩ của mọi người, chỗ kiếm sự đó được cô giữ lại, cô quyết định thuần phục bọn họ, để về sau bọn họ biến thành hộ vệ của nhà Dasle.
Vốn dĩ lúc đầu cô nghe quản gia Millers càm ràm rằng nhà họ Dasle quá rộng, lại không có hộ vệ, tượng trưng cho thân phận quý tộc của bọn họ, cô còn định ra bên ngoài tuyển người, ai ngờ phu nhân Jones lại nhiệt tình cho người tới như vậy, nếu đã như vậy cô cũng vui vẻ đón nhận.
Sau khi Millers biết được những sắp xếp của Trì Am thì hoàn toàn cạn lời.
Ông ta chưa từng gặp một quý tộc nào như vậy, cách hành xử thật khiến người khác không biết nói sao, một số lúc coi mọi thứ như đương nhiên, khiến người khác không biết phản ứng như thế nào.
Vốn dĩ Millers cảm thấy những kiếm sự này do gia tộc Jones đào tạo ra, bọn họ không thể nào sẽ phản bội, ai ngờ thỉnh thoảng Trì Am lại lôi những tên cứng đầu ra dạy dỗ một trận, dần dần đám người đó đều trở nên nghe lời.
Đúng là đám người thiếu đòn.
Millers: "...”
Năm mới tới như đã định.
Một số người đón năm mới trong sự náo nhiệt, một số người lại đón năm mới trong lo lắng, ăn uống không có cảm giác gì.
Năm mới đầu tiên quay về Warner, Elena vui mừng tổ chức một bữa tiệc năm mới náo nhiệt, mặc dù chỉ có hai mẹ con bà nhưng bà vẫn vô cùng vui vẻ.
“Angel, năm mới này là năm mới vui nhất trong đời mẹ, cảm ơn con.” Elena nâng ly, cạn ly với con gái, mơ màng nói: “Con không cần lo lắng cho mẹ, về sau con cứ yên tâm xuất hải đi. Chỉ cần mỗi năm con quay về thăm mẹ một lần là được. Con gái mẹ nên đi làm những việc mà con thích...”