Hôm nay Cát Bằng chịu thiệt thòi cỡ này, gã lập tức dẫn người tiến vào phòng thí nghiệm ngầm bên trong căn cứ Đào Nguyên. Sau đó dưới sự chứng kiến của mọi người, phát hiện căn cứ Đào Nguyên lại đang nghiên cứu thể tiến hóa dị hình! Đáng sợ hơn nữa là thể tiến hóa này còn được tiến hóa bằng cách cho ăn máu thịt của con người!
Sau tận thế, chiến đấu giữa nhân loại và dị hình vẫn không dừng lại, mỗi ngày đều có nhân loại mất mạng, không ai quan tâm thỉnh thoảng có mấy người mất tích trong căn cứ, càng không hay biết thực tế những người bị mất tích đó bị mang vào trong phòng thí nghiệm ngầm làm thức ăn cho dị hình. Người trong phòng thí nghiệm ngầm đang nuôi nấng một con dị hình thể tiến hóa dùng để nghiên cứu.
Khi tin tức này loan truyền khắp toàn bộ căn cứ Đào Nguyên, những người thường kia cuối cùng sụp đổ, sau khi sụp đổ là bùng nổ.
Một đám người thường và Chiến sĩ cuồng cùng nhau xông vào phòng thí nghiệm ngầm bên trong căn cứ Đào Nguyên, đập vỡ dụng cụ trong phòng thí nghiệm, nhất là mấy người phụ trách phòng thí nghiệm đều chết thảm trong trận bạo loạn này.
Sự hỗn loạn của căn cứ Đào Nguyên kéo dài trong vòng một ngày, cuối cùng cũng trở về trạng thái bình tĩnh dưới sự đàn áp của quân đội.
Sau khi căn cứ Đào Nguyên trở nên ổn định, Tư Ngang bèn dẫn theo gia đình ông Trần và vợ chồng Trì Tĩnh, lại thêm chiến sĩ cuồng đi theo ông Trần, rời khỏi căn cứ Đào Nguyên bình yên dưới sự hộ tống của thân vệ Cát Bằng.
Gia đình ông Trần và vợ chồng Trì Tĩnh ngồi trên xe, vẫn còn đực mặt ra.
Mọi chuyện phát triển quá nhanh, họ phải từ từ tiêu hóa.
loại đi trên đường chỉ trong chốc lát đã bị phơi nắng đến mức ướt đẫm mồ hôi.
Ông Trần ngồi trên xe đi suốt một chặng đường, nhìn những ngôi nhà tồi tàn và ruộng đồng hoang vu, không nhịn được thở dài thườn thượt.
Ông đang cảm thán sự gian khổ của nhân loại trong tận thế, mấy anh em Trần Kiến Đình cuối cùng cũng hoàn hồn từ trạng thái mờ mịt, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ về sự việc ở căn cứ Đào Nguyên, cân nhắc kẻ chủ mưu đứng sau lưng trận hỗn loạn của căn cứ Đào Nguyên lần này. Nghĩ tới nghĩ lui, họ nhất trí đưa mắt nhìn cậu chủ Tư thoạt nhìn vẫn là một đứa trẻ vị thành niên.
Cho nên buổi trưa khi mọi người chọn chỗ nghỉ ngơi, Trần Kiến Nhu lập tức kéo anh hai Trần Kiến Triết chạy đi tìm Trì Am.
Còn tại sao không tìm Tư Ngang, họ không dám =_=!
Trước tận thế, họ đều xem như con ông cháu cha, là người cùng một thế giới, nhưng họ với Tư Ngang thật sự không cùng một đẳng cấp. Lúc họ còn đang đau khổ tôi luyện bản thân trong trường đại học thì cậu chủ Tư đã tiến vào viện nghiên cứu gen quốc gia, trở thành nhân vật cấp bậc tổ trưởng. Lại thêm nhà khoa học thiên tài đều có chung một đặc điểm, trong mắt người thường, bộ não của họ cứ như là sinh vật ở chiều không gian khác, người thường hoàn toàn không có cách nào hiểu được mạch suy nghĩ của họ, mỗi lần còn bị trào phúng, áp lực hết sức.
So với cậu chủ Tư, Trì Am cười tủm tỉm trông dễ gần hơn nhiều.
Gương mặt xinh đẹp, tươi cười ấm áp, khí chất trong sáng thanh thuần, lúc nói chuyện với cô ấy như tắm trong gió xuân, quả thực đáng yêu thân thiết như em gái hàng xóm. Cho nên hai anh em đương nhiên chọn Trì Am để hỏi.
Nhìn hai đứa em trai em gái gu ngốc của mình, Trần Kiến Đình im lặng quay đầu, coi như không thấy.
Cậu chủ Tư là nhân vật khó chơi, cô Trì này cũng không phải là thứ đơn giản gì.
Chẳng mấy chốc, Trì Am đã trò chuyện rôm rả với hai anh em Trần Kiến Triết.
Họ không già dặn trưởng thành như anh cả Trần Kiến Đình, bên trên có một người anh cả phụ trách lão luyện thành thục, không có áp lực nên em trai em gái mới trở nên hoạt bát, vẫn chưa vì tận thế mà mất đi thiên tính, cho nên chẳng mấy chốc Trì Am đã thân thiết với họ, nhân tiện cũng lừa gạt họ không tìm được phương hướng.
Sau khi trở lại bên cạnh ông bà nội, hai anh em Trần Kiến Nhu nói với ông Trần thế này: “Ông nội, chị Trì đúng là người tốt, dị hình trong phòng thí nghiệm căn cứ chạy ra trà trộn vào trong đám người mà không ai phát hiện, may mà chị ấy phát hiện trước tiên, không thì không biết con dị hình đó sẽ ăn thịt bao nhiêu người.”
“Đúng thế, nếu không phải chị ấy phát hiện trước tiên thì lần này chắc chắn nhà họ Cát sẽ thiệt hại nặng nề. Nhờ có chị ấy phát hiện dị hình mà nhà họ Cát nhận được rất nhiều ích lợi, nghe nói lần này chúng ta có thể rời đi bình an còn nhờ được nhà họ Cát giúp đỡ.” Trần Kiến Triết vui vẻ nói.
Bà Trần cười ha ha: “Người được Tiểu Ngang coi trọng, đương nhiên là rất tốt.”
Ông Trần: “…”
Ông Trần nhìn vợ và hai cháu trai cháu gái, rồi lại nhìn cháu lớn, phát hiện lần này quyết định đến căn cứ Hy Vọng là chính xác. Không thì về sau ông chết, mấy đứa bé ngốc này biết phải làm sao đây?
Lúc đi họ chỉ có hai mươi mấy người, lúc về đội ngũ lại có gần hai trăm người, một phần ba là người thường, mặt khác đều là Chiến sĩ cuồng.
Đến bữa trưa, Tư Ngang kêu Nghê Hi lấy một thùng giữ tươi, phân phát dược tễ trong thùng giữ tươi cho mọi người.
Vợ chồng Trì Tĩnh ngồi chung với Trì Am cùng ăn bữa trưa. Bữa trưa của họ là do Phương Lạc Chương phụ trách, nguyên liệu nấu ăn giản dị mà có thể chế biến món ăn ngon, khiến người ta ăn rất vui vẻ.
Thấy bên phía Chiến sĩ cuồng xảy ra xao động, Trì Tĩnh hỏi: “Đó là cái gì thế?”
Trì Am híp mắt nhìn sang, đáp: “Chắc hẳn là dung dịch tiến hóa gen.”
Hai vợ chồng Trì Tĩnh hiểu ra. Họ nhìn về phía cổ Trì Am, trong lòng hơi tiếc nuối vì con gái không phải là Chiến sĩ cuồng.