Xuyên Sách Trở Thành Nữ Quản Gia Trong Truyện Mary Sue

Chương 3

Chương 3
Lệ Tri Duyện thật sự mấy đêm liền không về nhà, để Chử Thanh Lộ lẻ loi trông phòng.
Cho đến một tối, anh ta gọi điện cho tôi – và bị cô ấy nghe thấy.
“Quản gia, cô đến ngăn kéo của tôi lấy hợp đồng ký kết, mang qua công ty. Nhân tiện làm thêm hai phần đồ ăn khuya.”
“Vâng, tổng giám đốc. Có kiêng món nào không ạ?”
“Không có.”
Rạng sáng một giờ. Người không sống nổi mà bắt người khác cũng phải thức theo sao? Sinh hoạt của tổng tài bá đạo đều rối loạn thế này à? Bảo sao mấy người đều đau dạ dày!
Chử Thanh Lộ nghe xong điện thoại, nhất quyết đòi đi theo. Tôi cũng chẳng ngăn nổi.
Hai phần đồ ăn khuya… chẳng lẽ có cả phần của Tô Duyệt? Lệ Tri Duyện, anh đúng là hết thuốc chữa. Tôi thật sự thấy bất công thay cho Chử Thanh Lộ.
Tôi chuẩn bị một món đặc trưng: ức gà xào cay giòn, đưa tới cho hai người. Gà là của Lệ Tri Duyện, “ngực” là của Tô Duyệt – vừa khớp!
Ngoài ra còn chuẩn bị một phần salad rau xanh toàn tập. Liệu với IQ của Chử Thanh Lộ, cô ấy có hiểu ẩn ý không?
“Quản gia, Lệ Tri Duyện không thích ăn rau lá xanh, cô làm salad làm gì?”
Tôi chỉ biết nhìn cô ấy bằng ánh mắt “chị hiểu lầm em rồi”.
Trong văn phòng, chỉ có Lệ Tri Duyện và Tô Duyệt. Hai người đang thảo luận kế hoạch mà thân mật thấy rõ. Tô Duyệt còn chẳng ngại ngùng, ngồi sát ngay bên cạnh anh ta.
Chử Thanh Lộ đứng ngoài cửa, thấy vậy liền không muốn bước vào.
“Tổng giám đốc, đây là hợp đồng anh cần và đồ ăn khuya.”
Lệ Tri Duyện thấy bóng cô ấy liền cau mày:
“Sao cô lại để cô ấy đến?”
“Là phu nhân nghe thấy anh gọi điện cho tôi, nhất quyết đòi đi theo.”
Ủa alo? Tôi có hóng chuyện đến mức ấy đâu? Cảnh "đấu đá tam giác" của ba người các anh chị tôi quá quen rồi. Tôi đã đọc xong cái kết của bộ này từ đời nào cơ!
Lệ Tri Duyện ngoại tình, kết hôn với Tô Duyệt sau khi đuổi Chử Thanh Lộ ra khỏi cuộc đời mình. Hai người sống hạnh phúc viên mãn, đẻ tận mười đứa con.
“Tri Duyện ca, rau nhiều quá à… Em ăn thịt quen rồi. Với lại em bị dị ứng rau xanh…”
Lệ Tri Duyện liếc tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy khó chịu:
“Quản gia, lần sau chú ý, Tô Duyệt không ăn được rau xanh.”
WTF? Tôi làm sao biết cô bị dị ứng rau? Với lại tôi là quản gia nhà họ Lệ, chứ đâu phải quản gia riêng của Tô Duyệt? Liên quan quái gì tới tôi?!
“Vâng, thưa cô Tô. Biết cô muốn giữ dáng, nên tôi mới chuẩn bị ức gà và salad cho cô.”
“Eo ơi, em ghét nhất là ức gà! Tri Duyện ca, em quen ăn gan ngỗng Pháp với bò bít tết rồi.”
Ồ kìa, sớm nói thế thì khỏi cần tôi cất công mang đồ đến nhé?! Gan ngỗng Pháp cơ đấy, sang chảnh quá ha!
Lệ Tri Duyện bước ra, thấy Chử Thanh Lộ đang ngồi trên ghế ngoài hành lang.
“Chuyện hôm qua… anh xin lỗi. Giữa anh và Tô Duyệt thật sự không có gì cả. Anh rất rõ mình đã kết hôn rồi. Thanh Lộ, em thích quà anh tặng không?”
Chử Thanh Lộ tránh câu hỏi, chuyển chủ đề:
“Tri Duyện, tối mai ăn tối cùng em được không?”
“Dạo này công ty bận lắm, em cũng đừng đến công ty nữa.”
“Vì Tô Duyệt ở công ty đúng không?” – Chử Thanh Lộ siết chặt tay.
“Thanh Lộ, để anh giải thích. Tô Duyệt được vào vì công ty đang trống vị trí đúng chuyên môn của cô ấy. Em cũng biết tính anh – anh không kiên nhẫn đâu. Em là người duy nhất trên đời dám nói chuyện với anh kiểu đó đấy.”
“Thì ra là vậy. Em biết anh tự có chừng mực mà.”
Trời ơi chị ơi! Đúng là não yêu vào rồi là mù quáng hết cả. Chị bị dỗ vài câu đã xiêu lòng, chẳng bằng đưa chị cục tiền còn hữu hiệu hơn!
Nhưng khổ nỗi, chị nhà tôi không cần tiền. Chị chỉ cần một trái tim chân thành.
“Anh với Tô Duyệt phải họp tiếp. Hai người về nhà trước đi.”
Trên đường về, Chử Thanh Lộ háo hức nói với tôi:
“Biết ngay mà! Tri Duyện tự có chừng mực. Thế là tôi yên tâm rồi. Quản gia, tôi đói quá, muốn ăn cơm! Cả ngày nay tôi chưa ăn gì!”
Tối hôm đó, chị ấy thật sự rất vui. Vui đến mức ăn liền năm cây xúc xích chiên bột!
...
Dạo gần đây, Chử Thanh Lộ cứ đòi tôi đưa cô ấy đến công ty.
“Phu nhân, tổng giám đốc đã dặn không được để chị đến công ty.”
“Sao vậy? Công ty của chồng tôi, tôi đến nhìn một chút cũng không được à?”
Lệ Tri Duyện lúc đó đang họp, hoàn toàn không biết cô ấy đến.
Sự xuất hiện của Chử Thanh Lộ lập tức khiến cả công ty rì rầm bàn tán.
“Cô kia là ai thế? Nhìn giống Tô Duyệt quá!”
“Không lẽ là họ hàng cấp cao nào đó?”
Ôi trời… làm công ăn lương vẫn là làm công ăn lương. Xuyên vào tiểu thuyết rồi mà vẫn nhiều chuyện như ở công ty cũ.
Lệ Tri Duyện vừa họp xong, định vào văn phòng thì thấy Chử Thanh Lộ. Anh ta kéo cô ra khu nghỉ ngơi.
“Anh đã nói anh rất bận, em đừng đến nữa.”
“Đây là sườn kho em tự nấu đấy. Anh thử xem nhé?” – Chử Thanh Lộ chẳng buồn để ý vẻ khó chịu của anh ta, giơ hộp cơm lên, nhẹ nhàng nói.
Lệ Tri Duyện cầm lấy hộp:
“Anh sẽ ăn. Em về đi.”
Sau khi chúng tôi rời đi, văn phòng vẫn không ngớt bàn tán.
“Tổng giám đốc, cô ấy là người nhà anh à?”
Lệ Tri Duyện có chút mất tự nhiên, đáp:
“Em họ tôi.”
Tôi liếc sang Chử Thanh Lộ. Cô ấy rõ ràng nghe thấy, nhưng lại giả vờ như không có gì. Tự dối mình như vậy, không mệt sao?
Trên đường về, cô ấy không nói một lời.
Mãi đến khi xuống xe, cô ấy mới hỏi:
“Tôi trông có giống vợ của Lệ Tri Duyện không?”
Tôi chỉ biết cười gượng, lắc đầu. Giống hay không lẽ cô còn không rõ? Lệ Tri Duyện nói vậy chỉ vì anh ta không muốn thừa nhận đã kết hôn. Một người chồng không dám công khai vợ hợp pháp – có ý nghĩa gì?
Vài ngày sau, Lệ Tri Duyện về nhà, vẫn như mọi khi – đưa cho Chử Thanh Lộ một món trang sức trị giá hàng chục triệu.
Cô ấy chẳng buồn mở ra xem, cứ để yên trong hộp.
Thường thì tôi là người mở giùm cô ấy, xác suất tới 99%. Cô ấy hay nói:
“Quản gia, cô thích như vậy, tôi tặng cô một món mà cô cũng không dám nhận.”
“Phu nhân, tôi muốn nhưng không dám lấy mà…”
“Quản gia, mấy thứ này chẳng đáng bao nhiêu cả. Nhưng… cô thiếu tiền đến vậy sao? Hay tôi bảo Tri Duyện tăng lương cho cô?”
Phu nhân của tôi ơi… Trên đời này có ai thấy mình thừa tiền bao giờ đâu? Tôi còn mong tiền rơi từ trời xuống đè chết tôi ấy!
“Không cần đâu ạ, phu nhân. Lương tôi đã cao gấp ba mươi lần các quản gia khác rồi…”
Lệ Tri Duyện bỗng xuất hiện, cắt ngang cuộc trò chuyện:
“Thanh Lộ, chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi biết ý rút lui, nhưng cũng… chọn cách vô đạo đức – ghé tai nghe trộm.
Tự nhủ: “Không sao cả, tôi vốn đã là thượng đế của thế giới này rồi mà. Chỉ đang thực hiện trách nhiệm ‘nhân đạo quan sát’ thôi.”
Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là thời điểm bắt đầu giai đoạn chiến tranh lạnh giữa hai người.
“Tri Duyện, anh bận đến vậy sao? Anh muốn nói gì? Ở lại ăn tối với em đi, chúng ta đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau.”
“Thanh Lộ, anh thấy em thay đổi rồi. Cuộc sống của em bây giờ chỉ xoay quanh anh, như thể không có anh thì trái đất ngừng quay vậy. Em nên có cuộc sống và sở thích riêng.”
“Vậy thì sao? Em chỉ muốn dành trọn vẹn cho anh. Anh từng bảo thích một cô gái ngoan ngoãn nghe lời mà?”
Trời ơi chị ơi! Bao giờ chị mới tỉnh ra khỏi cái mớ mê tín yêu đương này?! Tôi nhớ nhà thật rồi đấy!
“Thanh Lộ, anh nghĩ… chúng ta nên bình tĩnh lại một thời gian.”
“Bình tĩnh? Anh muốn ly hôn sao? Anh muốn ở bên Tô Duyệt đúng không? Anh không thấy được âm mưu của cô ta à?” Chử Thanh Lộ bắt đầu đẩy anh ta.
“Chử Thanh Lộ, chuyện giữa anh và em đừng lôi Tô Duyệt vào. Cô ấy là cô gái đơn thuần và lương thiện nhất mà anh từng gặp. Anh đã nói rồi, giữa anh và cô ấy từng có hiểu lầm nên mới chia tay. Giờ anh không yêu cô ấy nữa… nhưng anh nợ cô ấy.”
“Thế còn em thì sao? Em chỉ là con chó anh ngoắc một cái là chạy đến đúng không? Đống tiền chết tiệt của anh, em không thèm!”
Tại sao tôi thì sinh ra với não “tiền”, còn chị thì sinh ra với não “tình”? Cuộc đời này bất công thật đấy!
Có lẽ ông trời cho tôi xuyên vào cuốn truyện này là vì hồi nhỏ tôi từng buột miệng nói:
“Giá mà được xuyên vào truyện này thì tốt biết mấy…”
Ông trời làm đúng theo order, mà tôi lại quên không thêm dòng ghi chú!
Ầm một tiếng, cửa phòng làm việc bị đóng sập. Lệ Tri Duyện lạnh lùng ra lệnh:
“Chăm sóc phu nhân cẩn thận. Không được để cô ấy ra ngoài.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất