Lộ Viễn Chinh nổi tiếng là nhờ thú cưng nên đương nhiên không thể giao mấy con mèo này ra rồi, anh ta chỉ có thể tiếp tục nuôi chúng mà không nhìn chúng giao phối thôi!
Trái tim của Lộ Viễn Chinh đang gào khóc trong đau đớn, đồng thời nó cũng đang chảy m.á.u đầm đìa!
Nhưng...
Đột nhiên Lộ Viễn Chinh nghĩ đến điều gì đó.
Thứ nhỏ bé đầy lông bông xù mềm mại trong túi của anh ta chính là chú mèo con vừa được nhận nuôi từ làng Thanh Xuyên!
Siêu dễ thương!
Siêu mềm mại và dễ thương!
Điều quan trọng hơn là nó còn chưa được ba tháng, chưa đến lúc triệt sản nên về sau vẫn còn có cơ hội!
Lúc này mới Lộ Viễn Chinh lấy mèo con từ trong túi ra, thứ anh ta nhìn thấy không đơn thuần là mèo mà đó còn là hy vọng sống còn của anh ta
"Mimi! Từ giờ trở đi chỉ có chúng ta là có thể nương tựa vào nhau mà thôi!"
Lộ Viễn Chinh buồn bã nói: "Nhưng đừng lo lắng, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, cho em ăn thật nhiều đến mức trắng nõn mềm mại rồi tận hưởng tình dục, tận hưởng phúc lành được trở thành một con mèo mỗi ngày!"
Mèo nhỏ:?
Một dấu chấm hỏi chậm rãi xuất hiện trên đầu con mèo và không hiểu sao cơ thể nó bắt đầu run rẩy.
Giây tiếp theo hai tay của Lộ Viễn Chinh đã trống rỗng, cổ của mèo con bị nâng lên rồi nằm gọn trong lồng n.g.ự.c của Lục Yên Yên.
"Chúng tôi đã kiểm tra người nhận nuôi và phát hiện người muốn nuôi không đủ tư cách, anh ta đã nuôi quá nhiều mèo rồi nên không có khả năng chăm sóc mấy con mèo con của Quang Tông nữa, vì vậy hãy quên việc nhận nuôi này đi!"
Lộ Viễn Chinh kinh hãi, trong nháy mắt đôi mắt anh ta trợn to rồi hét lên trong đau đớn: "Không...!"...
Người nuôi mèo đầu tiên đã không nhận nuôi mèo được.
Những vị khách mời cũng không vạch trần thói quen lập dị của Lộ Viễn Chinh mà chỉ dùng việc tiết lộ để uy h.i.ế.p anh ta, để sau này anh ta không làm những việc như vậy nữa.
Lộ Viễn Chinh vẫn không chịu bỏ cuộc và cố gắng tìm cách để được nhận nuôi, chuyện xảy ra là do một chủ cửa hàng thú cưng đã mang bảo bối của cửa hàng mình - một chú chó Corgi béo đến bệnh viện để kiểm tra. Lộ Viễn Chinh biết rằng cửa hàng thú cưng sẽ có mèo giống và những con ch.ó chuyên dùng để chăn nuôi nên ánh mắt lại sáng lên.
"Sau chương trình này tôi sẽ mở một cửa hàng thú cưng và bán đủ loại chó mèo như vậy tôi có thể công khai xem chúng đùa giỡn với nhau... Quá hoàn hảo!"
Nhưng người đã bước đến cửa của bệnh viện và chuẩn bị đi gặp người nhận nuôi tiếp theo đều cạn lời.
Trần Tiện Tri nhịn không được mà nói: "Anh... Không nghĩ đến việc đi gặp bác sĩ sao?"
Lộ Viên Chinh dừng lại một chút rồi lộ ra vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả khách mời: "Đi gặp bác sĩ l.à.m t.ì.n.h sao? A! Tôi tưởng họ sẽ không cho phép!"
Khách mời:???...
Sau khi rời khỏi bệnh viện thú cưng, các vị khách mời đang đi ăn trưa và chuẩn bị gặp người nhận nuôi đầu tiên.
Người nhận nuôi đầu tiên này có hơi kỳ lạ, nghe nói rằng ban đầu người quyết định nhân nuôi mèo là một cặp vợ chồng mới cưới, sau khi xem xét tư cách nhận nuôi thì tổ chương trình quyết định đưa họ vào danh sách ứng cử viên.
Sau khi mèo con lớn được gần một tháng rưỡi, tổ chương trình lại mất liên lạc với họ một thời gian, tổ chương trình tưởng rằng bên kia sẽ từ chối nhận mèo con nhưng ngay sau đó người nhận nuôi đã liên lạc lại với họ và nhất quyết đòi nhận nuôi một con mèo.
Cuộc gặp gỡ cũng không phải đến nhà mà đến một quán cà phê gần đó trước, khách mời sẽ đến quán cà phê theo địa chỉ mà người nhận nuôi đã cung cấp. "Người nhận nuôi này tên là Chu Ngạn Khai, đây là hình ảnh."
Trần Tiện Tri lấy ra bức ảnh của người nhận nuôi mà tổ chương trình đã đưa cho để tạo điều kiện cho khách mời có thể nhìn thấy người nhận nuôi trước.
Khách mời đông đúc vây xung quanh, buổi chiều quán cà phê rất náo nhiệt nên trong không khí tràn ngập mùi hương nồng nàn của cà phê.
Trong quán cà phê không có quá nhiều người, họ ngồi thành từng nhóm từ hai đến ba người, có người đang nói chuyện còn có người đang học bài. Vì khách mời đều đeo khẩu trang và các nhiếp ảnh gia cũng đang ẩn náu nên không có ai nhận ra họ.