Tới nhà ngang, Phong Ánh Nguyệt xuống xe đạp, cầm bó hoa dại trong tay trước ánh mắt của chị dâu Vương và những người khác xung quanh.
Đường Văn Sinh bảo cô ở dưới tầng trò chuyện, còn anh lên tầng nấu cơm.
"Cái váy này của cháu đẹp thật, đường chỉ được may rất khít! Con gái thím muốn có một cái váy liền thân mà thím vừa mới mua vải, chưa có thời gian để may nữa."
Thím ba Lưu vuốt cái váy của cô khen.
"Đẹp quá." Một người chị dâu dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn săn chắc của Phong Ánh Nguyệt: "Nhìn vòng eo thon gọn này xem, cả cái này nữa."
Ánh mắt cô ấy dừng ở nơi nào đó, vẻ mặt mờ ám nói: "Đồng chí Tiểu Đường thật có phúc."
"Đúng đấy." Chị dâu Vương che miệng cười.
Mấy người chị dâu xung quanh cũng bắt đầu bàn tán chọc ghẹo cô.
Phong Ánh Nguyệt nghe thấy thì mặt đỏ bừng, để bó hoa dại chắn trước ngực, sau cùng thấy mọi người càng nói càng thái quá nên vội vàng kiếm cớ tháo chạy, đi lên tầng.
Đường Văn Sinh đang làm cá chiên giòn. Tất nhiên anh làm không thể bì với sư nương nhưng mùi vị vẫn rất ngon. Ăn cơm xong, Đường Văn Sinh cũng không để cho Phong Ánh Nguyệt giúp anh rửa bát.
"Em đi ngủ một lát đi."
Ngày hôm nay càng lúc càng nóng, ăn cơm xong đúng là có đôi chút cảm giác buồn ngủ, vì vậy Phong Ánh Nguyệt đi súc miệng rồi chợp mắt khoảng nửa tiếng.
Nghỉ ngơi xong rồi thì dậy đọc sách một lát, sau đó dọn dẹp lại tương đối rồi khoá cửa, đi ra ngoài với Đường Văn Sinh.
Họ tình cờ bắt gặp Địch Phượng Tiên đang chờ Lý Mỹ Phương ở tầng hai trong lúc xuống tầng.
Phong Ánh Nguyệt hơi xấu hổ. Ban đầu cô đã hứa rằng ba người đi cùng đường, về cùng hướng, thế nhưng bây giờ cô lại nuốt lời.
Địch Phượng Tiên cười thâm sâu: "Đồng chí Tiểu Đường thật sự không muốn xa người yêu dù chỉ một khắc."
Đường Văn Sinh khẽ gật đầu, bị Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt kéo đi.
Đến cổng trường tiểu học huyện, Đường Văn Sinh dừng xe, Phong Ánh Nguyệt xuống xe, nói với anh: "Em thấy hôm nay có thể sẽ có mưa, anh về nhà nhớ cất chăn trên mái nhà đi đấy."
"Ừm."
Đường Văn Sinh gật đầu.
"Em đi đây." Có khá nhiều người đang nhìn họ, Phong Ánh Nguyệt vội vã vẫy tay, vào trường học.
Hầu hết đều ngắm chiếc váy liền thân của cô. Dù sao ở thời đại này, nơi thị trấn nhỏ, con gái mặc váy cũng không nhiều.
Đợi Phong Ánh Nguyệt thi xong, Đường Văn Sinh tới đón cô về. Vừa về tới nơi, chị dâu Triệu và chị dâu hai Ngô đã đến gõ cửa.
Thì ra là ngày kia, mẹ chồng của chị dâu hai Ngô sẽ bước sang tuổi thứ sáu mươi, đúng vậy, phải làm một bữa thật hoành tráng ở nhà ngang.
Thiếu người nấu cơm, vẫn phải nhờ một vài người tới giúp, do đó họ tới tìm Phong Ánh Nguyệt. Sau khi nghe hết những việc chưa tìm được người, Phong Ánh Nguyệt chọn thái rau.
Chị dâu hai Ngô vô cùng cảm kích, kéo tay Phong Ánh Nguyệt bắt đầu kể khổ: "Chị thật sự không biết nên khuyên mẹ chồng chị thế nào, em dâu à, ân tình này của em, chị sẽ nhớ kỹ!"
Hai người họ đi rồi, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cùng nhau thảo luận về chuyện quà cáp.
Mẹ Ngô muốn tổ chức một bữa tiệc ở nhà ngang, đơn giản là vì muốn nhận được quà từ các công nhân của anh hai Ngô đi cùng. Và tất nhiên, chi phí của bữa tiệc này sẽ do anh hai Ngô và chị dâu hai Ngô chi trả.
"Em phải đi giúp họ, thế nên mình đi ít hơn một chút." Đường Văn Sinh còn hỏi riêng Triệu Thiên. Sau khi hỏi được bọn họ đi hai hào, anh về nhà dán bao lì xì, ngày hôm sau lúc ra ngoài đi ngang qua nhà anh hai Ngô thì đưa cho anh ấy.
Mẹ Ngô đến tới hôm trước, do đó anh hai Ngô không đón vợ mà đến nhà một công nhân cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị chu đáo, ăn sáng rồi đi hỗ trợ.
Đường Văn Sinh nấu bữa sáng, sau đó anh cùng xuống tầng với Phong Ánh Nguyệt.
"Hôm nay anh đạp xe đi, giữa trưa về nhà ăn cơm." Phong Ánh Nguyệt nhớ tới lời chị dâu hai Ngô nói riêng tối qua, bèn nhắc Đường Văn Sinh.
"Ừm."
Đường Văn Sinh đạp xe rời nhà ngang, chở Triệu Thiên ngồi phía sau.
Triệu Thiên không cần ôm Đường Văn Sinh cũng có thể ngồi vững, có điều người anh ta cao, chân phải co lên, nếu không sẽ bị kéo lê dưới mặt đất.
"Xe này thấp quá, tôi không duỗi thẳng chân được."
Anh ta coi thường nói.
Đường Văn Sinh nghe thấy cũng không quay đầu lại.
"Tôi chọn chiếc xe này để giúp vợ tôi ngồi thoải mái, không phải vì cậu."
"Đúng đúng đúng." Triệu Thiên cười hì hì: "Lúc tôi thấy chiếc xe này cũng biết cậu nghĩ gì trong đầu rồi."
"Sao vui thế, chuyện trong nhà xong hết cả chưa?"
"Vẫn chưa, có điều ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi, tranh thủ về nhà giải quyết công việc. Việc này càng để lâu, trong bụng càng không vững."
Bên này hai người họ vừa bước vào nhà máy sản xuất giấy, nhóm Phong Ánh Nguyệt bên kia đã chuẩn bị đồ ăn.
Cô đeo tạp dề chị dâu hai Ngô đưa cho, ngồi trong góc của bờ đê, trước mặt đặt một cái thớt to và bốn chậu rau xanh.
Tốc độ thái rau của cô thật sự rất nhanh, chị dâu Triệu thấy vậy thì khen không ngớt lời: "Với tốc độ này, em có thể đi làm đầu bếp nông thôn được rồi đấy."
"Đầu bếp nông thôn?"
Phong Ánh Nguyệt vừa thái rau vừa thắc mắc: "Bên nhà mẹ đẻ của bọn em có rất ít đầu bếp nông thôn, toàn do bảy cô tám dì xúm vào làm cùng. Ở đây nhiều đầu bếp nông thôn lắm ạ?"
"Thật ra cũng không phải là rất nhiều, nhưng ở các bữa tiệc được xem là quan trọng, không muốn khiến chúng trở nên xấu hổ, khó coi thì mọi người sẽ mời đầu bếp nông thôn về. Dù sao người ta nấu cũng ngon hơn nhà mình."
Nói đến đây, chị dâu Triệu lại nhớ tới cậu hai của cô ấy cũng làm đầu bếp. Lúc gặp cậu hai hai ngày trước, ông ấy nói có đầu bếp bị thương ở tay, phải nghỉ vài ngày, thành ra lại thiếu nhân lực!