Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 96:

Chương 96:

An vương phi che miệng cười nói: “Chờ một chút nữa là được rồi.”
Vừa dứt lời thì đã nghe được một giọng nói nhẹ nhàng: “Vương phi, quận chúa, nô tỳ tới đưa cơm chiều.”
Nha hoàn mở cửa rồi nhận lấy chiếc khay.
Khương Đường còn phải đưa thêm một lần: “Cô nương chờ một chút, còn một ít thức ăn nữa.”
Nha hoàn bưng đồ ăn đứng chờ phía sau, nha hoàn của phủ An vương không nhanh không chậm chuyền thức ăn.
Phủ An vương nhiều quy củ, đặc biệt là đang ở nhà người khác nên phải có quy tắc hơn một chút. Đồ ăn chưa mang lên hết nên An vương phi và An Dương quận chúa chỉ ngồi cạnh bàn chờ đợi.
Nha hoàn rất nhanh đã dọn ba món ăn khác lên bàn, tổng cộng có bốn món mặn, một món cạnh, cộng thêm hai chén cơm thơm ngào ngạt.
Nha hoàn mở nắp đậy trên những chiếc đĩa để lộ ra diện mạo của những món ăn.
Mùi hương càng nồng đậm.
An Dương chú ý tới món tôm chiên dầu đầu tiên, trên mặt có một vòng ớt đỏ tươi. Những con tôm đều được đặt úp xuống, để lộ ra lưng tôm thấm đẫm nước sa tế màu cam. Nước sốt đặc sệt, hương vị cay nồng tự nhiên, An Dương rất ít ăn cay là do trước kia không dám ăn, bây giờ thân thể đã tốt hơn một chút nên cũng muốn thử xem sao.
Nha hoàn đang muốn lại hầu hạ chia thức ăn thì An Dương lại nói: “Mẫu thân, hôm nay chỉ có hai người chúng ta, an tĩnh ăn uống là được rồi.”
An vương phi bối rối nói: “Cũng được.”
An vương phi cũng giống An Dương quận chúa, đũa đầu tiên đã gắp một con tôm to.
Ngày thường đều có người lột tôm sẵn, bây giờ lại tự mình động tay. An vương phi không muốn động vào nên chỉ gắp lên rồi cắn một miếng nhỏ, còn chưa cắn được miếng gì thì đã nếm được vị cay nồng của nước sốt.
An vương phi bình thường cũng ăn uống thanh đạm, bây giờ lại cảm nhận được vị cay nồng tràn lên đầu lưỡi nhưng độ cay lại vừa vặn, không làm người khác khó chịu.
Bọn họ cứ chậm rãi vừa ăn tôm vừa nhả vỏ xong rồi mới ăn sang cái khác.
Tôm chiên vàng rụm lộ ra phần đuôi màu cam, cắn một miếng đã cảm nhận được độ xốp giòn. Canh xương hầm với cà tím nhồi thịt, nhân thịt mềm mại được kẹp trong cà tím chiên giòn tan, cắn một miếng sẽ thấy nước thịt tràn ngập trong khoang miệng. Món xương hầm có thể rút xương một cách dễ dàng, món bánh phồng đầu cá chỉ cần ăn đầu cá và bánh phồng là đủ, không cần ăn cơm cũng được.
Chỉ có mấy món ăn, số lượng cũng không nhiều nên An vương phi và An Dương quận chúa cũng đã ăn xong.
Ở chỗ của người khác khó tránh khỏi không được tự nhiên nhưng hai người vẫn ăn được. Trong thôn trang mà có thể ăn được mấy món này cũng xem như không tồi.
An Dương nói: “Nếu đây không phải là đầu bếp của Lục tỷ tỷ thì con thật sự rất muốn mang người về.”
Không thể tự dưng lại đòi đầu bếp nhà người ta được.
An vương phi nói: “Sao con lại biết đây là đầu bếp của Tứ nương tử?”
An Dương sửng sốt, sau đó cười nói: “Đây là thôn trang của Lục tỷ tỷ nên đầu bếp dĩ nhiên cũng là của tỷ ấy. Mẫu thân, khó có dịp có thể vui vẻ mà ăn một bữa cơm.”
An vương phi đã hiểu ra suy nghĩ của nữ nhi nhà mình, bà lấy một chiếc kim thoa trên đầu xuống: “Cầm đi thưởng cho trù nương đi.”
An vương phi không thiếu bạc, cũng luôn đối đãi hào phóng với hạ nhân, trang sức loại này bà có rất nhiều.
Lúc Khương Đường nhận được trâm vẫn chưa hết nghi hoặc: “Cho ta sao?”
Nha hoàn bên cạnh An vương phi cười nói: “Vương phi cùng quận chúa rất vui vẻ, đây là thứ ngươi đáng nhận được.”
Chỉ là Khương Đường vừa trẻ vừa xinh đẹp, nhưng vương phi chỉ nói cho nàng trâm vì trù nghệ của nàng, cũng không liên quan tới chuyện có đẹp hay không.
Chiếc trâm vô cùng xa hoa lộng lẫy, chạm khắc rất nhiều cánh hoa xếp chồng lên nhau, dùng một viên ngọc khổng lồ làm nhụy hoa, không chỉ có hoa đẹp mà đến cả lá cũng sinh động như thật.
Trên chiếc trâm cũng không có khắc chữ gì liên quan tới hoàng cung nên có thể đem bán hoặc để lại tự cài.
Khương Đường nói: “Xin cô nương thay ta cảm tạ vương phi cùng quận chúa.”
Đợi nha hoàn của phủ An vương rời đi, Khương Đường mới mời Tĩnh Mặc sang xem chiếc trâm: “Hình như là vàng, cắn thử đi.”
“Tên ngốc nhà ngươi, cắn sẽ để lại dấu răng.” Tĩnh Mặc cười nói với Khương Đường: “Thật là đẹp.”
Khương Đường ước lượng chiếc trâm này nặng khoảng nửa lạng, nàng mặc kệ mấy chuyện khác, tự dưng có bạc rơi vào tay nên cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa loại này trang sức không thể tính theo trọng lượng, chiếc trâm đẹp như vậy chắc sẽ bán được rất nhiều bạc.
Huống chi đây là An vương phi tặng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất