Sau khi chạm cốc, mọi người tiếp tục nói chuyện trời đất, không đuổi theo việc đôi tình nhân này không có mối quan hệ xác định nữa.
Một mình Dư Tương huých huých Chu Tư Vi một chút, chúc mừng cô ấy đã đạt được điều mình muốn, buông ly xuống, cô bị người khác túm túm lấy ống tay áo, cúi đầu thì thấy là cô gái nhỏ Hứa Trân Trân ngồi ở bên cạnh mình.
Thời điểm Dư Lộ và Hứa Trân Trân ngồi xuống, là Trương Phi nhường chỗ để hai chị em các cô ngồi cùng nhau nói chuyện, nhưng Dư Lộ không ngồi cạnh Dư Tương mà đẩy Hứa Trân Trân đến đây.
“Sao vậy?”
Ánh mắt của Hứa Trân Trân mười tuổi đen bóng, chóp mũi có điểm vài vết tàn nhang, khoảnh khắc Dư Tương nhìn qua có hơi co rúm lại, ngay sau đó thì mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể xem đồng hồ của chị được không?”
“Đồng hồ?”
“Ừm.”
Cô bé mở lòng bàn tay ra, bên trong là viên kẹo đường, cô gái nhỏ thích ăn kẹo, thỉnh thoảng sẽ nhúng ngón tay vào lọ đường trắng trong nhà người thân, có thể sẵn sàng đổi kẹo đường ăn rất ngon thành cơ hội xem đồng hồ, có thể thấy được sự yêu thích chiếc đồng hồ đó.
Chiếc đồng hồ mà Dư Tương đang đeo là quà Chu Cầm Vận tặng vào thời điểm cô đính hôn năm ngoái, tinh xảo thanh lịch, hoạt động rất tốt, cô vẫn luôn đeo trên cổ tay.
Chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, hơn nữa ngón tay lại thon dài xinh đẹp, là thuộc loại con gái được nuông chiều từ bé trong thành, không giống chút nào với con gái ở nông thôn.
Khi Hứa Trân Trân nhận lấy đồng hồ thì rất cẩn thận, mu bàn tay vàng đen do phơi nắng hàng ngày quanh năm, cầm đồng hồ đùa nghịch ở cổ tay một lát, buồn bã phát hiện ra rằng đồng hồ này đối với cô bé mà nói thì quả thật quá lớn.
“Em xem đi, nhưng mà kẹo đường em vẫn nên giữ lại tự mình ăn thì hơn.”
“Không được.”
Cô hơi bối rối một lát.
DTV
Hứa Trân Trân quật cường nhét kẹo đường vào trong lòng bàn tay của Dư Tương, vừa chạm vào da thịt cô thì rất nhanh thu tay lại, giống như không dám đụng tới.
“Chị ăn đi.”
Hứa Trân Trân lại ra lệnh một tiếng.
Dư Tương cầm hai chiếc kẹo đường, cười nói: “Chị sẽ ăn luôn.”
Dường như Dư Lộ vừa chú ý đến cuộc trao đổi của các cô ở đây, muốn ngăn cản Hứa Trân Trân lại, thấp giọng trách cứ: “Tại sao em lại lấy đồng hồ của chị cả, chị cũng có đồng hồ, về nhà sẽ cho em mượn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-362.html.]
“Không sao, cứ để cho đứa nhỏ chơi đi.”
Dư Lộ vội vàng cảm ơn, ánh mắt vẫn chú ý đến động tác của Dư Tương, cho tới khi nhìn thấy cô không chút để ý mở một viên kẹo đường ra cho vào trong miệng mới dần dần thả lỏng, đáy mắt hiện lên ý cười ác độc.
Thiên la địa võng lúc này, cô ta không tin Dư Tương có thể tránh được.
Ăn xong kẹo đường, trong miệng có chút ngọt, Dư Tương uống hai ngụm nước có ga, làm dịu vị ngọt kia đi.
Đã đến khoảng tám giờ, bữa tiệc bắt đầu tan, Trương Phi và Kỳ Thao với tư cách là đại biểu của hai bên tặng quà tạ lỗi, tiễn vợ chồng Lâu Quân đến ngoài cửa khách sạn.
Dư Lộ có chút bất an, thấp giọng hỏi: “Chị, em vừa định đứng lên thì thấy không ổn, tiền cơm này có phải trả cho các chị một phần không, chúng em không thể ăn cơm trắng mà?”
“Tùy cô, cô hỏi tổ trưởng Trương hoặc Kỳ chủ nhiệm xem có thu tiền của cô không.”
“Được rồi.”
Hai người đương nhiên sẽ không thu, trong lời nói của Lâu Quân đã chứng minh rằng sự hỗ trợ của Dư Lộ khiến tổn thất của sự cố lần này giảm đến mức thấp nhất, bọn họ cảm ơn Dư Lộ còn không kịp, nói gì Dư Lộ vẫn là em gái ruột của Dư Tương, bọn họ lại càng không thể lấy tiền được.
Mấy người còn lại tách ra ở cửa khách sạn, tất cả mọi người đạp xe đạp, Trương Phi đi cùng Chu Tư Vi về nhà, hai người thuận tiện bày tỏ nỗi lòng, Dư Lộ chở em gái của chồng về nhà, Dư Tương và Kỳ Thao tiện đường, tất cả mọi người đều không đơn độc.
“Đi đường cẩn thận, ngày mai gặp nhé!”
Đường đi của Trương Phi và Chu Tư Vi hơi xa một chút, rời đi trước.
Dư Lộ đẩy xe đạp của mình, để cho Hứa Trân Trân ngồi đằng sau: “Chị, em đi đây.”
“Ừ.”
Kỳ Thao liếc mắt nhìn hướng cặp chị em này rời đi, Dư Lộ vốn nhu nhược, chở em gái của chồng cao một mét năm lại càng khó khăn hơn, trong lòng anh ta cảm thấy kỳ quái, lẽ ra cô gái tốt như vậy, Dư Tương không nên đối xử với cô ấy lạnh nhạt như thế.
“Đi chưa?”
“Đi.”
Dư Tương mới lên xe đạp, đệm tay hai bên cổ tay trống không.
Đi được hai ba trăm mét, Dư Tương dần dần cảm thấy bất thường: “Không đúng ——”