Cô xuống xe kiểm tra xe đạp, lại nhìn đến săm lốp sau bị xẹp hết hơi thì không khỏi tức giận.
“Không phải chứ?”
Kỳ Thao cũng xuống xe giúp cô kiểm tra, nhìn xem trước sau: “Trước tiên chúng ta tìm ống dẫn khí xem nguyên nhân là gì, anh nhớ rõ gần đây có một chỗ sửa xe.”
Dư Tương ngẩng đầu: “Thế thì chỉ có thể như vậy, ở chỗ nào, em đẩy xe đến đó, nếu không anh về trước đi?”
Thời điểm cô ngửa đầu nhìn anh ta, trong ánh mắt giống như lóe ra những vì sao lấp lánh, làn da trắng hồng, vẻ đẹp này dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Kỳ Thao chờ đợi hoa quỳnh nở vào ban đêm, khi ánh sáng xung quanh ảm đạm, chỉ có một đóa hoa kia nở rộ, là vẻ đẹp chỉ vì một mình anh ta, giống như cô trước mắt anh ta vậy.
“Làm sao đây? Như vậy đi, em chờ ở chỗ này, anh đạp xe qua nhà mượn cái bơm xe.”
“Được rồi.”
Có vẻ như quá khách khí để từ chối.
“Anh sẽ quay lại luôn.”
“Được, phiền anh rồi.”
Dư Tương nở nụ cười, Kỳ Thao chịu đựng xúc động muốn nhìn cô thật sâu, chỉ cảm thấy lửa trong lòng khó có thể tiêu tan.
Kỳ Thao đạp xe đi tìm tiệm sửa xe, Dư Tương ôm xe đạp đứng ở ven đường, thời gian lúc này cũng gần chín giờ rồi, người đi trên đường dần dần thưa bớt, nhiệt độ Yến Thành vào cuối thu hạ xuống, đến đêm sẽ trở nên yên lặng.
Con đường này của Dư Tương hơi hẻo lánh, là con đường ngắn nhất từ khách sạn quốc doanh về đến nhà, nếu đi đại lộ náo nhiệt thì phải nhiều thêm hai vòng nữa.
Gió đêm hiu quạnh, Dư Tương định nâng tay xem cổ tay theo thói quen, nhớ tới đồng hồ đã bị Hứa Trân Trân lấy đi, thời điểm tách ra cô bé cũng cố ý không trả lại ——
“Ối?”
Người đi vào góc ngã tư đường thổi còi ở trạm canh gác, hai thanh niên dáng vẻ lưu manh, ánh mắt làm càn đánh giá trên người Dư Tương.
“Em gái, xe đạp hỏng sao? Có cần anh đây giúp em sửa không?”
Vẻ mặt Dư Tương lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không cần, anh tôi tìm thấy bơm hơi sẽ lập tức trở về đây.”
Một người trong hai thanh niên có sống mũi cao, một người mũi củ tỏi, mắt lé, đánh giá bộ dáng Dư Tương rất tốt, ba phần trêu chọc biến thành tám phần hứng thú.
Mũi cao tiến lên cầm lấy tay lái: “Chậc, xe hỏng thì anh sửa cho em, anh thấy em còn trẻ tuổi như vậy, chắc là chưa có đối tượng đâu phải không? Anh giúp em sửa xe, em trở thành vợ của anh, được chứ?”
Mũi củ tỏi cười nhạo: “Đại ca, anh có phải quá bá đạo rồi không, cô gái hai chúng ta gặp, tại sao lại trở thành vợ của anh vậy?”
Dư Tương nhíu mày: “Tôi khuyên các anh nên cư xử đúng mực, bằng không vào đồn cảnh sát các anh sẽ chẳng dễ chịu gì đâu. Anh trai tôi là cảnh sát, anh không muốn tìm đường c.h.ế.t đấy chứ?”
Mũi củ tỏi sửng sốt, mũi cao phản ứng trước, giơ tay lên sờ mặt Dư Tương, ngay sau đó Dư Tương lùi lại phía sau vài bước, nhặt một viên gạch vỡ đằng sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com -
https://monkeyd.com/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-363.html.]
“Hai người các anh đừng muốn chết!”
“Ôi, cô gái này đủ mạnh mẽ, tôi thích kiểu như vậy! Anh là có lòng tốt, trời tối lại hoang vu thế này, nếu em gặp phải một tên du thủ du thực thì xong rồi, anh đây là ——”
Dư Tương giơ viên gạch lên ném vào mặt tên mũi cao, mũi cao không kịp phản ứng lại, viên gạch trực tiếp đập thẳng vào mũi, mũi vừa xót lại vừa đau, một dòng m.á.u nóng chảy xuống từ lỗ mũi.
Dư Tương xoay người chạy theo hướng Kỳ Thao đạp xe rời đi!
Mũi cao nổi giận: “Con đàn bà thối, không biết xấu hổ hay sao? Anh em, bắt lấy cô ta!”
Hai người đều đuổi theo, hai ba bước chạy đến chỗ ngoặt, vừa lúc nghe được hai giọng nói.
Kỳ Thao kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Tương vội vàng nói: “Có người muốn bắt em!”
“Cái gì?”
Hai người theo bản năng lùi lại phía sau, Kỳ Thao xuống xe đuổi theo hướng của bọn họ, hai người liếc nhau.
“Đi, đánh c.h.ế.t anh ta!”
Đây chính là nhiệm vụ ngày hôm nay.
Kỳ Thao tiến lên đạp một cước vào mũi cao, mũi củ tỏi định tập kích từ sau đầu, Dư Tương đã lấy cái bơm từ trên xe đạp của Kỳ Thao, bay thẳng đến đánh hai phát vào sau lưng mũi củ tỏi.
“Á ——”
Mũi cao bị Kỳ Thao đè lên đánh, mũi củ tỏi muốn quay người đánh với Dư Tương, nhưng lại bị cái bơm thổi vào mặt.
Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng chuông xe đạp, cùng với giọng nói hồ nghi của đàn ông: “Người nào?”
Mũi củ tỏi vội vàng hét lên: “Anh, chạy mau! Có người đến đây!”
Nhiệm vụ của bọn họ đến đây là hoàn thành rồi.
Mũi cao dùng hết sức đẩy Kỳ Thao ra, hoảng sợ bỏ chạy cùng mũi củ tỏi, đi về hướng truyền đến âm thanh.
DTV
“Đuổi theo!”
Kỳ Thao và Dư Tương chạy đến giữa ngã tư đường, vừa vặn có người đuổi theo từ hướng bọn họ đi tới, nhìn thấy bóng dáng chợt lóe lên của bọn họ thì kinh hỉ không thôi: “Chị! Chờ một chút!”
Dư Tương dừng lại.
Kỳ Thao luôn chú ý đến cô, cũng dừng lại theo.
Dư Lộ thở hồng hộc, đằng sau còn chở một người khác, rốt cuộc cũng đi đến trước mặt hai người: “Chị, thiếu chút nữa thì em đã không đuổi kịp chị rồi!”