Y Đạo Quan Đồ

Chương 657-1: Phái dã thú (1)

Sau khi tiệc tối hôm ấy sau khi kết thúc, Triệu Thiên Tài liền ở lại Hải Thiên. Trương Dương đi theo xe Audi của Thường Hải Long về, xe pick-up của hắn giao Triệu Thiên Tài, hắn sắp phải rời khỏi Nam Tích, không cần phải lái xe của mình đi, nhân dịp này vừa hay để Triệu Thiên Tài điều chỉnh lại xe của hắn.

Trương Dương dựa vào ghế phụ nhìn công tơ mét, phát hiện chiếc xe này của Thường Hải Long chạy hai mươi ba vạn km, không khỏi có chút ngạc nhiên: "Hải Long, xe này của anh chạy ghê nhỉ."

Thường Hải Long cười nói: "Suốt ngày làm sinh ý từ nam chí bắc, bất tri bất giác đã chạy hơn hai mươi vạn km rồi, gần đây đang định đổi."

Trương Dương gật đầu nói: "Sinh ý làm lớn rồi thì cũng nên đổi xe."

Thường Hải Long nói: "Muốn mua xe jeep, tôi hiện tại phần lớn là chạy ở công trường, dsi xe con có chút không tiện."

Thường Hải Tâm nói: "Anh nếu đổi xe, cha khẳng định sẽ nói anh huênh hoang."

Thường Hải Long cười ha ha, nói: "Trong mắt ông ấy anh chính là một tên nhà giàu mới nổi, bại gia chi tử."

Trương Dương cũng bật cười theo.

Thường Hải Tâm nói: "Nghe nói anh sắp đi công tác à?" Những lời này rõ ràng là hỏi Trương Dương.

Trương Dương nói: "Đúng vậy, ngày kia đi rồi, Lý Hồng Dương cũng cùng đi, tới Nam Võ tham gia một hội nghị thể dục thể thao, cô đi không? Theo tôi tới Nam Võ chơi!"

Thường Hải Tâm bĩu môi, nói: "Các anh đều là nam đồng chí, tôi đi theo không tiện."

Thường Hải Long nói: "Sợ cái gì? Dù sao cũng là nhà nước chi trả, đi theo đi, cả ngày ở Nam Tích, cắm đầu vào máy tính, cẩn thân còn trẻ mà đã biến thành bà già mặt vàng đấy."

Thường Hải Tâm giơ nắm đấm lên thịu vào vai anh mình: "Đáng ghét, anh không ngờ dám trù em!"

Thường Hải Long nói: "Nam Võ có núi Thanh Tâm, đạo giáo danh sơn, phong cảnh rất đẹp, khai phá chưa lâu, đa số địa phương đều giữ lại diện mạo nguyên thủy, hiện tại không đi, về sau thành điểm nóng du lịch rồi thì không có gì mà xem đâu, vả lại em tới Nam Võ vừa hay có thể tới thăm cậu một chút, lần trước khi anh tới ông ấy cứ oán trách mãi, nói em không chịu đến thăm ông ấy."

Cậu của Thường Hải Tâm là Viên Chi ngô, viện trưởng viện thi họa thành phố Nam Võ, chủ tịch hiệp hội mĩ thuật thành phố Nam Võ.

Trương Dương nói: "Lần này đi xe thương vụ Buick mới mua của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta, cô nếu thực sự cảm thấy không tiện thì ở lại đi."

Thường Hải Tâm nói: "Có gì mà phải sợ, tôi đi!"

Nam Võ là tỉnh lị của tỉnh Vân An, trong tỉnh Vân An sơn mạch trải rộng, nam bộ tiếp giáp với Bình Hải, phía đông là vùng duyên hải, bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương trước khi tới Bình Hải là bí thư tỉnh ủy nơi này, trong lúc y nhậm chức, kinh tế tỉnh Vân An phát triển nhảy vọt, thành tựu lớn nhất của y chính là thành công rút ngắn sự chênh lệch của tỉnh Vân An với nam bộ, khiến kinh tế vùng núi tây phát triển mạnh, Vân An khoáng sản phong phú, ngành du lịch trong phạm vi toàn quốc xếp ở vị trí đầu, tuy rằng giá trị tổng sản lượng kinh tế còn có chênh lệch với Bình Hải, có điều, vài năm gần đây phát triển nhanh chóng, rất có xu thế đi sau mà lên trước.

Trương Dương tới Nam Võ là để quan sát giải điền kinh toàn quốc, thuận tiện tham gia hội nghị cán bộ của tổ chức Ủy ban thể dục thể thao quốc gia, thật ra lần này đi công tác có cũng được mà không có cũng không sao, Trương Dương là nghe theo đề nghị của Lý Trường Vũ, hiện tại chính đàn Nam Tích phong vân biến ảo, mình ở lại Nam Tích trong khoảng thời gian ngắn cũng không có gì làm, chẳng thà nhân cơ hội này đi chơi, cũng coi như là điều chỉnh tâm trạng.

Lý Hồng Dương biết lần này đi công tác lấy nhàn nhã là chính, không có nhiệm vụ cứng nhắc gì, trên đường y giới thiệu một chút tình trạng thể dục thể thao của Nam Tích với Trương Dương, cùng với trình độ thể dục thể thao của Nam Tích ở Bình Hải rốt cuộc là đang ở vị trí gì, Lý Hồng Dương trước giờ luôn muốn nhắc nhở Trương Dương, thành tích thể dục thể thao của Nam Tích trong tỉnh Bình Hải luôn là số nghịch đảo, tuy bọn họ mời những huấn luyện viên cao cấp trong nước đến sẽ mang tới hiệu quả nhất định, nhưng muốn trong vòng một năm hoàn toàn thay đổi diện mạo thể dục thể thao của thành phố Nam Tích căn bản là điều không thể.

Trương Dương biết ý tứ của Lý Hồng Dương, sự nhắc nhở của y cũng là có thiện ý, mình ở trước mặt tất cả lãnh đạo Nam Tích nói vống lên, vận hội tỉnh lần này Nam Tích sẽ cùng đoạt được thứ nhất trên bảng thành tích huy chương vàng và bảng thành tích tổng, không ai cho rằng mục tiêu của hắn có thể thực hiện được.

Xe thương vụ rất rộng, Trương Dương thoải mái nằm ở ghế sau, sau giờ ngọ ánh mắt trời rất gắt, xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu lên trên người, rất là ấm áp dễ chịu, khiến người ta lờ đờ buồn ngủ, Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lý, anh nói xem, với trình độ huấn luyện trước mắt của chúng ta mà nói, vận hội tỉnh tháng mười có thể đạt được thành tích như thế nào?"

Lý Hồng Dương nói: "Nếu như phát huy vượt trình độ, không bài trừ khả năng có thể tiến vào top 3, hoặc ít nhất chắc có thể lọt được vào tốp 5." Trong lòng Lý Hồng Dương, tổng thành tích của thể dục thể thao Nam Tích có thể xếp trong top 5 đã là khó lắm rồi, phải nói là một bước nhảy vọt trong lịch sử thể dục thể thao Nam Tích.

Nhưng Trương Dương không cho rằng như vậy, hắn lười biếng ngáp một cái rồi nói: "Yêu cầu quá thấp, tôi đã nói phải xếp thứ nhất, nếu không được thì tôi sẽ rất mất mặt."

Lý Hồng Dương nghe thấy những lời này của hắn thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, cái mà hắn nghĩ đến chỉ là mặt mũi của mình, nhưng không thể vì mặt mũi mà ra ngoài ba hoa được. Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, dù sao khi lập mục tiêu trước đây là với Từ Quang Nhiên, hiện tại do bí thư Lý định đoạt." Ý tứ của Lý Hồng Dương rất rõ ràng, lúc trước Trương Dương nói bốc nói phét muốn giành được vị trí số một cũng là bị bức dưới áp lực của Từ Quang Nhiên, hiện tại Từ Quang Nhiên đã xuống ngựa, áp lực đương nhiên không còn, nhân cơ hội này mau mau xuống đài, dựa vào quan hệ tốt giữa Lý Trường Vũ và Trương Dương, y chắc sẽ không lấy chuyện này ra để làm khó dễ Trương Dương, chuyện đầu tiên phải làm đừng cứ lấy vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng tổng và bảng xếp hạng huy chương vàng ra treo trên miệng. Còn nhắc tới chuyện này, không phải là tự làm khó mình ư?

Trương Dương cười nói: "Anh coi những lời của tôi trước đây chỉ là nói đùa thôi à? Lấy vị trí số 1 Bình Hải khó vậy ư?" Hắn lớn tiếng nói với Thường Hải Tâm: "Tiểu Thường, thống kê số liệu là do cô làm, theo cô thấy Nam Tích có cơ hội giành vị trí số một không?"

Thường Hải Tâm quay đầu lại, cười nói: "Có hi vọng, có điều tiền đề là những vận động viên ưu tú của thành thị khác không về tham gia, còn toàn bộ vận động viên ưu tú của chúng ta đều tham gia vận hội tỉnh lần này, chúng ta nói không chừng có thể giành vị trí thứ nhất đấy."

Lý Hồng Dương bật cười.

Trương Dương nói: "Các người đó, chẳng có lòng tin gì với thể dục thể thao của thành phố Nam Tích chúng ta cả."

Lý Hồng Dương nói: "Không bài trừ khả năng này, vận hội tỉnh trước giờ đều không được các vận động viên ưu tú coi trọng, có thể nói vận động viên ưu tú nhất Bình Hải sẽ không tới tham gia loại giải cấp thấp này, nếu thật sự xuất hiện tình trạng mà tiểu Thường nói, chúng ta có thể dễ dàng tiến vào top 3." Những lời này của Lý Hồng Dương cho thấy y khá bảo thủ và cẩn thận.

Trương Dương nói: "Dưới thưởng lớn tất có dũng phu, chỉ cần có đủ kích thích vật chất, khẳng định có thể khiến vận động viên ưu tú nhất Nam Tích toàn bộ trở về tham gia."

Lý Hồng Dương nói: "Chuyện không đơn giản như vậy đâu, cho dù vận động viên nguyện ý trở về, huấn luyện viên của đội quốc gia chắc gì đã đồng ý thả người."

Trương Dương nhếch môi cười nói: "Vậy thì làm công tác với huấn luyện viên, tiền nếu không giải quyết được vấn đề, tôi sẽ thông qua thượng tầng gây áp lực cho bọn họ."

Lý Hồng Dương nhíu mày: "Chúng ta làm như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng không tốt."

Trương Dương nói: "Có gì không tốt? Phần thưởng nhất định phải cao, chúng ta chính là phải khiến những thành thị khác nhìn thấy, các người nghĩ xem, nếu lấy một khoản tiền lớn ra thưởng cho vận động viên, khiến bọn họ trở về dự thi, vận động viên của thành thị khác sẽ nghĩ như thế nào?"

Lý Hồng Dương nói: "Khẳng định sẽ sinh ra tình tự phản đối..." Y tựa hồ đột nhiên nghĩ ra gì đó.

Phản ứng của Thường Hải Tâm so với y thì nhanh hơn nhiều, Thường Hải Tâm nói: "Anh âm hiểm lắm, muốn dùng loại phương pháp này khiến vận động viên của thành thị khác sinh ra tình tự phản đối, chúng ta thưởng nhiều cho các vận động viên dự thi, nếu thành thị khác không làm theo, vận động viên ưu tú của bọn họ sẽ sinh ra bất mãn, thậm chí sẽ sinh ra tình tự đối kháng."

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Tâm lý chiến là như vậy đó."

Thường Hải Tâm nói: "Anh có nghĩ tới hay không, nếu thành thị khác đều làm như anh, chẳng phải là khéo quá hóa vụng ư?"

Trương Dương nói: "Thành thị Khác không thể coi trọng vận hội tỉnh như Nam Tích giống chúng ta được, cho dù có làm theo thì cũng sẽ không nhiều lắm. Tình huống trước mắt của chúng ta không được lạc quan, phải nghĩ biện pháp, có thể tiêu diệt được đối thủ nào thì hay đối thủ nấy."

Thường Hải Tâm không nhịn được liền bật cười, Trương Dương thật đúng là lắm trò.

Sau chín tiếng đi dường, ô tô đã tới thành phố Nam Võ, tỉnh lị tỉnh Vân An, thành phố Nam Võ ở trung tây tỉnh Vân An, thành thị cấp phó tỉnh, nơi này có dòng sông Minh và sông Thiên Hà nối đông tây, chia thành thị thành hai bộ phận nam bắc, tài nguyên du lịch của thành phố Nam Võ khá phong phú, phía tây và phía bắc có dãy núi Vân Hoành, dãy núi phíabắc trở thành giới tuyến chia Vân An và Bình Hải, thật ra khoảng cách thẳng từ Vân An và Bình Hải cũng không xa, bởi vì phải đi vòng, cho nên thời gian đi đường của bọn họ lên tới chín tiếng đồng hồ, tình trạng này trong năm năm tới sẽ được cải thiện, một đường hầm xuyên dãy núi Vân Hoành đang được xây dựng, đường hầm sau khi xây xong sẽ rút ngắn lộ trình giữa Vân An và Bình Hải. phía chính nam của Nam Võ là hồ Tề Thiên, hồ nước nước ngọt lớn nhất Vân An, hồ Tề Thiên và núi Thanh Tâm trở thành hai tiêu chí lớn nhất của du lịch Nam Võ

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất