Y Đạo Quan Đồ

Chương 1053-3: Chúng ta sớm xa lạ (hạ)

Trương Dương thở dài nói: "Huy động nhân lực, võ trang đầy đủ, hùng hổ, kết quả lại mặt xám mày tro, năng lực làm việc bên cảnh sát các anh đúng là kém".

Trên mặt Vinh Bằng Phi cũng có chút không nén được giận, hắn thở dài nói: "Anh đã tạm thời cách chức Hoắc Vân Trung".

Trương Dương nhìn rất thấu triệt đối với chuyện này, hắn lạnh nhạt nói: "Dù sao cũng phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, em không lừa anh, ban đầu em rất giận, nhưng về sau ngẫm lại, chuyện này không cần phải tức giận, các anh cũng là muốn phá án, không phải là muốn gây phiền toái cho em!"

Lúc này bọn họ thấy Kỳ Sơn chậm rãi đi tới bên này.

Vẻ mặt Kỳ Sơn thong dong trấn định, cho dù là đã trải qua trận khúc chiết hôm nay, cảm xúc Kỳ Sơn cũng không có gặp bất kỳ ảnh hưởng nào, đối mặt Vinh Bằng Phi hắn vẫn chào hỏi lễ phép: "Vinh thính, có phải là còn muốn tìm tôi điều tra tình huống không".

Vinh Bằng Phi lẳng lặng nhìn Kỳ Sơn, người thanh niên trước mắt này quả thật không đơn giản,s Vinh Bằng Phi đã nghĩ thấu mấu chốt trong đó, một màn này hôm nay có lẽ chính là Kỳ Sơn một tay đạo diễn, thả ra tin tức, để cho bọn họ triển khai hành động, đưa bọn họ lâm vào trong cục diện khó xử trước mắt, chẳng lẽ đây chính là hiệu quả Kỳ Sơn muốn?

Vinh Bằng Phi mỉm cười nói: "Kỳ tổng, chuyện hôm nay là một cuộc hiểu lầm, tôi lần này đến đây là đặc biệt biểu đạt áy náy với Trương Dương". Hắn chỉ nói biểu đạt áy náy với Trương Dương chứ không phải là tính cả Kỳ Sơn.

Kỳ Sơn nói: "Xem ra mục đích của chúng ta giống nhau, tôi cũng đặc biệt tới đây biểu đạt áy náy với Trương bí thư, bởi vì chuyện tôi nhiễu loạn bữa tiệc vui này, đúng là xấu hổ!" Miệng Kỳ Sơn nói lời xin lỗi, nhưng ánh mắt lại nhìn Vinh Bằng Phi, rõ ràng đang ám chỉ, đầu sỏ gây nên chuyện hôm nay là bên cảnh sát.

Vinh Bằng Phi nói: "Có lẽ đây chính là câu khác đường cùng đích người ta hay nói!"

Kỳ Sơn cười nói: "Con đường bất đồng, mục đích nhưng giống nhau, lời Vinh thính nói luôn khiến người ta tỉnh ngộ như vậy".

Vinh Bằng Phi mỉm cười đứng dậy: "Các người trò chuyện, tôi còn có chuyện khác cần làm".

Kỳ Sơn giữ lại nói: "Vinh thính, không bằng lưu lại uống mấy chén".

Vinh Bằng Phi lắc đầu nói: "Hôm nào đi, hôm nay thật sự có rất nhiều chuyện".

Tiễn Vinh Bằng Phi đi rồi, Trương Dương chuyển hướng Kỳ Sơn nói: "Không thể tưởng được anh đi ra nhanh như vậy!"

Kỳ Sơn cười nói: "Sao? Anh nghĩ tôi vừa đi liền không quay lại à?"

Trương Dương cực kỳ tò mò hết thảy xảy ra sau khi Kỳ Sơn bị bên cảnh sát mang đi, có điều hắn cũng không nóng lòng hỏi, hắn biết Kỳ Sơn nhất định sẽ cho ra đáp án, cười nói: "Tôi đang chuẩn bị đi đưa cơm cho anh đấy!"

Kỳ Sơn nở nụ cười ha ha, giọng nói hắn thoải mái: "Cơm tù không dễ ăn như vậy, bọn họ lấy đi hơn hai tấn vị tinh dùng ăn trong kho hàng tôi, sau khi xét nghiệm chứng thật, mới nói với tôi là một sự hiểu lầm".

Trương Dương nói: "Vận khí của anh đúng là không tệ!"

Kỳ Sơn cười nói: "Tôi cũng không phạm pháp, lời này sao nghe không được tự nhiên như vậy".

Mặc dù là hai câu đối thoại đơn giản, Trương Dương đã làm rõ chuyện này, hóa ra thứ Văn Hạo Nam lấy từ nơi này toàn là vị tinh, hành động lần này của bên cảnh sát không công mà lui, chuyện này truyền đi chỉ sợ sẽ thành một trò cười lớn trong hệ thống công an.

Trương Dương nói: "Không sao là tốt rồi!"

Kỳ Sơn nói: "Tối nay cùng uống vài chén đi, liền tính là tôi biểu đạt áy náy chuyện hôm nay với anh, coi như là giúp tôi đỡ sợ đi".

Trương Dương gật đầu nói: "Được!" Tối nay Sở Yên Nhiên phải bồi bà ngoại đi ở nhà Tống Hoài Minh mấy ngày, mấy người Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân, Viên Ba buổi trưa đều đi Đinh gia chúc mừng, buổi tối cũng qua bên này náo nhiệt. Sở Yên Nhiên đặc biệt thả tự do hai ngày cho Trương Dương, hai ngày này hắn chỉ để ý cùng bạn bè ăn chơi thác loạn, nhưng ngày mốt phải cùng nàng và bà ngoại đi bắc cảng, theo bà cụ thả lỏng.

Kỳ Sơn đi an bài tiệc rượu buổi tối, thoạt nhìn như người không có việc gì, nhưng đại quan nhân lại cảm giác chuyện này vô cùng kỳ quặc, hết thảy xảy ra đều vô cùng đột ngột, bên cảnh sát xuất động, Kỳ Sơn được tha, căn bản không để cho người ta thời gian phản ứng quá nhiều, từ tình hình bây giờ mà xem, Kỳ Sơn cũng không tổn thất quá lớn, ngược lại bên cảnh sát lại có vẻ mặt xám mày tro.

Văn Hạo Nam chủ động gọi điện thoại tới, hắn mời Trương Dương buổi tối đi ra cùng uống hai chén, Trương Dương căn bản không cần suy nghĩ liền cự tuyệt hắn, đương nhiên giọng nói của hắn cũng không đông cứng, nhẹ nhàng nói: "Hạo Nam, hôm nay tớ còn có nhiều bạn bè cần chiêu đãi như vậy, thật không rút ra được thời gian cùng cậu!"

Văn Hạo Nam cũng không miễn cưỡng, hắn từ trong lời nói Trương Dương vẫn nhấm nuốt ra hương vị dị thường, Trương Dương dường như đang cho thấy mình cũng không phải bạn của hắn.

La Tuệ Trữ không lựa chọn tiếp tục lưu lại ở Đông Giang, đêm đó nàng đón xe đi về quê thăm cô, trước khi đi đặc biệt gọi Trương Dương tới cạnh, nắm tay của hắn nói: "Chuyện hôm nay, ngàn vạn lần không nên ghi hận anh Hạo Nam của con". Lúc nói lời này trong lòng La Tuệ Trữ mơ hồ có chút khổ sở, nàng không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, Trương Dương cùng con gái ruột của nàng thủy chung khó có thể đến gần, mặc dù La Tuệ Trữ rất muốn để cho bọn họ ở chung giống anh em ruột, nhưng mà nàng phát hiện giữa mấy đứa con vẫn không thể như nàng mong muốn, nếu không thành bạn được, La Tuệ Trữ cũng không hy vọng bọn họ trở thành cừu nhân, hết thảy xảy ra hôm nay khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ.

Trương Dương mỉm cười nói: "Mẹ nuôi, mẹ yên tâm, chuyện đã làm rõ, đều là Hoắc Vân Trung kia tự chủ trương, hơn nữa Hạo Nam cũng không phải là nhằm vào con, con sao có thể ghi hận anh ấy chứ?"

La Tuệ Trữ lắc lắc tay Trương Dương, thở dài nói: "Hạo Nam vừa tới Bình Hải không lâu, quá gấp biểu hiện mình, mẹ lo lắng hắn làm việc vội vàng như vậy, dễ đắc tội với người".

Trương Dương nói: "Hẳn là không nghiêm trọng như vậy đâu, anh ấy làm việc cũng không phải là vội vàng, chỉ là phong cách làm việc như vậy, không giống với người khác, mẹ cũng không thể cưỡng cầu đều dựa theo khuôn mẫu của mẹ đi làm việc được".

La Tuệ Trữ nói: "Trương Dương, trong lòng mẹ lúc này không thoải mái, mẹ luôn cảm giác Hạo Nam thay đổi, trở nên không lo lắng đến cảm thụ của người khác, mẹ đã mắng nó, nhưng mẹ cảm thấy có lỗi với con".

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, sau này mẹ cũng đừng quan tâm những chuyện này nữa, thế hệ bọn con đã lớn, cũng có đủ năng lực đi xử lý vấn đề của mình".

La Tuệ Trữ nhẹ gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Nếu lần này con không phải là không thể phân thân, con sẽ cùng mẹ về với ông bà một chuyến".

La Tuệ Trữ nói: "Yên Nhiên thật vất vả mới trở về một chuyến, con vẫn nên rút thời gian bồi nó nhiều một chút, cô gái tốt như vậy, con không thể ủy khuất người ta".

Trương Dương liên tục gật đầu, do dự một chút, rốt cục vẫn phải hỏi: "Mẹ nuôi, chuyện chú Hà..."

La Tuệ Trữ nói: "Hắn trước mắt ở trong tay cơ quan kiểm sát đã nắm giữ một số chứng cứ buôn bán phạm tội của hắn, hắn cũng không kiêng kỵ thú nhận một phần hành vi phạm tội trong đó, con không giúp được hắn, bất luận kẻ nào cũng không giúp được hắn".

Trương Dương nói: "Có phải rất nghiêm trọng không?"

La Tuệ Trữ lắc đầu nói: "Có lẽ cũng không quá nghiêm trọng, con yên tâm đi, hắn là bạn nhiều năm với cha nuôi con, chúng ta sẽ cố gắng, việc con cần phải làm là đợi tin tức, ngàn vạn lần không nên tham dự vào trong việc này".

Tiễn La Tuệ Trữ đi, Trương Dương gọi một cú điện thoại cho Tần Manh Manh, nói lời La Tuệ Trữ vừa nói với mình cho nàng nghe, Tần Manh Manh biết ba đã bị cơ quan kiểm sát khống chế, ngược lại bình tĩnh lại, ít nhất đã biết tung tích của ông, Trương Dương bảo Tần Manh Manh không nên quá mức khẩn trương, tối nay sẽ rút thì gian đi chỗ nàng một chuyến.

Chuyện xảy ra ở Tuệ Nguyên hiển nhiên dẫn nên hiệu ứng tin tức mang tính oanh động ở Đông Giang, đêm đó lúc bọn Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân tới, cũng nhắc tới chuyện này. Mặc dù Kỳ Sơn an bài tiệc tối nhưng hắn ở sau khi bữa tiệc bắt lầu không lâu liền vội vã rời đi.

Chỗ Kỳ Sơn đi là bệnh viện nhân dân Bạch Sa, nguyên nhân có thể làm cho hắn bỏ hết thảy mọi chuyện, vội vã đi chỉ có một, chính là Lâm Tuyết Quyên, Hoắc Vân Trung ở trước công chúng tát một cái, xóa sạch tự tôn cùng kiêu ngạo của Lâm Tuyết Quyên, sau khi về nhà nàng không ngờ nuốt vào cả bình thuốc ngủ, may nhờ mẹ của nàng tới thăm phát hiện, kịp thời đưa đến bệnh viện. Hoắc Vân Trung cũng ở lúc này mất đi liên lạc, ai cũng không liên lạc hắn được, điều này làm cho người Lâm gia càng đau xót, trong lòng lạnh lẽo.

Kỳ Sơn ngồi ở trong ôtô, sắc mặt tái nhợt, trong bóng tối thân thể của hắn đang khẽ run, Ngũ Ca cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn, an ủi hắn: "Vừa rồi tôi đã hỏi qua bệnh viện, không nguy hiểm tánh mạng".

Kỳ Sơn nắm chặt hai đấm, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay của hắn, thanh âm trầm thấp run rẩy: "Nếu Tuyết Quyên có gì không hay xảy ra, ta sẽ khiến Hoắc Vân Trung chết không có chỗ chôn!"

Ngũ Ca thở dài một hơi: "Tình cảm thống khổ như vậy, cậu cần gì phải cố chấp như thế, có đôi khi, tôi thậm chí hoài nghi, cậu có phải là một người thích chịu ngược trời sinh không?"

Kỳ Sơn nói: "Nàng so với tánh mạng của tôi càng thêm quan trọng".

Ngũ Ca thấp giọng nói: "Một khi đã như vậy, sao cậu không thẳng thắn với nàng, sao không can đảm theo đuổi hạnh phúc của cậu?"

Kỳ Sơn lắc đầu nói: "Tôi không xứng với nàng... trước kia tôi không xứng, bởi vì tôi nghèo, cho nên tôi liều mạng thay đổi bản thân, nhưng khi tôi có được tài phú, lại phát hiện mình càng thêm không xứng với nàng..."

Ngũ Ca nói: "Thật ra vấn đề của bản thân cậu, cậu không qua được cửa ải của mình!"

Trán Kỳ Sơn tựa ở trên cửa kính xe lạnh như băng: "Tôi có phải là một người nhu nhược không?"

Ngũ Ca không cấp ra đáp án, theo bóng tối cùng lâm vào trầm mặc.

Lâm Tuyết Quyên nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt của nàng tái nhợt mà không có chút huyết sắc nào, ánh mắt ngốc trệ nhìn trần nhà, chất lỏng trong suốt trong bình truyền dịch, từng giọt rót vào trong cơ thể nàng, tựa như mưa xuân làm dịu đất đai khô cạn, cố gắng gọi về sinh mạng của nàng từng chút một.

Kỳ Sơn cầm một bó hoa tươi chậm rãi đi vào trong phòng bệnh, đặt bó hoa tươi kia ở đầu giường.

Ánh mắt Lâm Tuyết Quyên vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, thế giới bệnh viện trắng noãn đơn thuần, nàng vốn khát vọng tìm được một thế giới đơn thuần, nhưng mà thực tế lại không phải như vậy.

Kỳ Sơn thấy được cổ tay của nàng, thấy băng vải trên cổ tay Lâm Tuyết Quyên, lòng của hắn đang rỉ máu, trước khi Lâm Tuyết Quyên uống thuốc đã từng cắt cổ tay, chứng tỏ ý nguyện nàng muốn tự sát vô cùng kiên quyết, Kỳ Sơn yên lặng ngồi ở bên giường, hắn thấp giọng hỏi: "Này!" Cố gắng khiến cho Lâm Tuyết Quyên chú ý.

Lâm Tuyết Quyên vẫn không nhìn hắn một cái, suy yếu nói: "Thật ra anh không cần tới đây!"

Kỳ Sơn nói: "Thật xin lỗi!"

"Anh không có lỗi với em, cho tới nay có lỗi với em chính là bản thân em, em không nên miễn cưỡng bản thân, em lần lượt thử nghiệm thay đổi, dùng thay đổi của mình để thích ứng thế giới này, nhưng mà cuối cùng em vẫn không thích ứng được với thế giới này, lại trở thành người ngay cả bản thân em cũng không biết..." Hai hàng nước mắt trong suốt từ khuôn mặt Lâm Tuyết Quyên trợt xuống.

Kỳ Sơn nói: "Tuyết Quyên, ở trong lòng anh, em chưa từng thay đổi! Nếu em chịu cho anh cơ hội, anh... anh sẽ cùng em đi qua cuộc sống sau này".

Lâm Tuyết Quyên lắc đầu, rốt cuộc nhìn Kỳ Sơn một cái, nói khẽ: "Thứ mất đi, vĩnh viễn không thể nào trở lại, chúng ta đều đã không còn là trẻ con, em cũng không phải là em trước kia, anh cũng không phải là anh trước kia, chúng ta đã sớm xa lạ..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất