Y Đạo Quan Đồ

Chương 476-1: Thưởng phạt phân minh (1)

Trương Dương cười cười đi đến hướng Đông Tú Tú, đến trước mặt cô gật đầu nói: "Lá gan không nhỏ, trộm đồ còn dám công khai đi đến chổ chúng tôi diễu võ dương oai"

Đông Tú Tú tỏ vẻ không sao cả nhìn bốn phía một chút: "Anh làm việc ở chổ này à, tôi còn tưởng rằng phó thị trưởng hẳn là phải làm việc bên trong tòa thị chính chứ, thì ra chỉ là một quản đốc thôi"

Trương Dương nói: "Đồ đâu?"

Đông Tú Tú nói: "Tôi từ xa đến đây đưa đồ cho anh, một chút đạo đãi khách mà anh cũng không hiểu, nói thế nào cũng phải mời tôi uống trà chứ?"

Trương Dương cười ha hả, hắn bắt đầu nghĩ chuyện này có chút thú vị. Có một thứ có thể kết luận, Đông Tú Tú không phải là trộm cướp bình thường, bằng không thì cô ta cũng không dám công khai đến đây, hơn nữa cũng không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào cả. Trí tò mò của Trương đại quan nhân một khi bị kích thích lên, thì sẽ tìm tòi đến cùng, hắn đưa Đông Tú Tú đến phòng khách.

Mời Đông Tú Tú ngồi xuống ghế sô pha xong, Trương Dương mở tủ lạnh lấy một chai nước qua đưa cho cô.

Đông Tú Tú cũng không khách khí, cầm lấy chai nước mở ra rồi uống.

Trương Dương nói: "Uống chi, sau đó không còn cơ hội uống đâu"

Đông Tú Tú nói: "Có ý gì, anh muốn đổi ý?"

Trương Dương nói: "Bây giờ tôi đang rất là mâu thuẫn, đối mặt với một phần tử tội phạm tôi hẳn là nên giữ gìn tôn nghiêm của pháp luật hay là hết lòng tuân thủ lời hứa của mình"

Đông Tú Tú nói: "Bây giờ nói rõ nhé, tôi giao đồ lại cho anh, chuyện này dừng ở đây, anh không thể truy cứu nữa!"

Trương Dương nói: "Cô thấy mình còn có tư cách nói điều kiện với tôi sao? Bây giờ là cô tự chui đầu vào lưới, tôi bắt được cô, đồ còn không tự nhiên trở về sao/"

Đông Tú Tú nói: "Anh có cái bản lĩnh kia sao?"

Trương Dương cười nói: "Không phải ai cũng là đồ ăn hại như Lôi Quốc Thao kia đâu!" Nói vừa dứt câu, thằng nhãi này vung tay nhanh như điệm, điểm ngay huyệt đạo của Đông Tú Tú, ngày hôm qua truy đuổi trên xe lửa đã làm cho hắn nhận thức được thực lực của đối phương rồi. Với tình trạng thân thể của hắn hiện nay thì khó mà có thể khống chế được Đông Tú Tú, cho nên hắn cần phải ra tay bất ngờ, Trương đại quan nhân hoặc là không ra tay đơn giản, ra tay rồi thì phải là một kich tất trúng.

Thân thể của Đông Tú Tú đứng đờ ra đó, chai nước trong tay không giữ được nên rơi xuống đất, Trương Dương nhẹ nhàng tiếp lấy nó.

Đông Tú Tú cả giận nói: "Anh... anh thật đê tiện!"

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Gậy ông đập lưng ông thôi, cô hình như không có tư cách nói tôi!"

Đông Tú Tú nói: "Anh thả ra, chúng ta từ từ nói chuyện!"

Trương Dương nói: "Bây giờ cô còn tư cách nói điều kiện với tôi sao?"

Đông Tú Tú nói: "Đồ tôi đã mang đến rồi, anh đã nói chỉ cần mang đồ đến cho anh, thì anh sẽ không truy cứu nữa!"

Trương đại quan nhân đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động trong tay, hắn vui cười hớn hở nói: "Lời này không đủ để thuyết phục tôi!"

Đông Tú Tú nói: "Phó thị trưởng Trương, tôi nghĩ đây là một sự hiểu lầm!"

Trương Dương cười nói: "Tôi nói tiểu nha đầu này, nói láo sao không hề đỏ mặt chút nào vậy? Hiểu lầm? Cô làm Lôi Quốc Thao hôn mê, sau đó trộm đi nhiều đồ như vậy, bây giờ lại nói là hiểu lầm, nếu theo như cách nói của cô, thì phân nửa tội phạm ở trong tù đều là vô tội cả!"

Đông Tú Tú đã không còn cách nào hết, thở dài nói: "Đồng chí Trương Dương, chuyện này thật ra là một hiểu lầm, tôi là nhân viên công tác của cục bảy quốc an!"

Trong lòng Trương Dương ngẩn ra, hắn đã sớm phát hiện ra thân phận của Đông Tú Tú rất khả năng, không giống một nữ trộm thông thường, bây giờ những lời nói của cô ta đã nghiệm chứng suy đoán của hắn.

Đông Tú Tú hiển nhiên là không biết lúc này mình đang đối nghiệp với một đồng nghiệp của quốc an, cô nhẹ giọng nói: "Cục an toàn quốc gia, anh hẳn là có nghe nói! Cục bảy của chúng tôi phụ trách công tác sưu tập tình báo gián điệp nước ngoài!"

Trương Dương cười hắc hắc một tiếng, nói: "Cô đóng phim hay lắm, nói với tôi những lời này làm gì? Tôi giao cô cho cục công an, cô ở đó mà nói với bọn họ đi!"

Đông Tú Tú khẩn trương nói: "Đừng! Ngàn vạn lần đừng! Tôi cho anh xem giấy tờ chứng minh!"

Trương Dương nói: "Bớt đùa giỡn đi!"

Đông Tú Tú nói: "Lần này tôi phụ trách theo dõi Lôi Quốc Thao, có chứng cứ cho thấy, Lôi Quốc Thao và thế lực bên ngoài cấu kết bán đứng cơ mật thương nghiệp quốc gia để thu lợi, trộm túi đồ của hắn, mục đích là muốn tìm kiếm chứng cứ, về phần lấy túi du lịch của hắn, chỉ là vì muốn tạo biểu hiện giả của vụ mất trộm thôi, tôi cũng không ngờ rằng hai người lại ở chung một chổ!"

Trương Dương đã có chút tin tưởng.

Đông Tú Tú nói: "Bức tranh chữ tôi đã mang đến đây, ở ngay trong túi!"

Trương đại quan nhân cầm lấy cái túi của Đông Tú Tú, kéo khóa ra, thò tay vào bên trong một chút, lấy ra một cuộn giấy, lôi ra nhìn... thì ra là băng vệ sinh!!!

Khuôn mặt của Đông Tú Tú đỏ bừng lên như lửa đốt, hận không thể tìm một cái lổ mà chui vào.

Trương đại quan nhân cười vui vẻ, xem ra nữ đặc công cũng có kỳ sinh lý. Thằng nhãi này rốt cục đã tìm được bức tranh chữ của Kiều lão, xác định là không lầm, rồi mới ném cái túi trở về sô pha, tiện tay giải huyệt cho Đông Tú Tú.

Đông Tú Tú xoa xoa cánh tay, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Quốc an các người làm việc quang minh chính đại một chút không được sao?"

Đông Tú Tú nói: "Muốn tìm được chứng cứ lại không muốn đánh cỏ động rắn, chỉ có thể dùng phương pháp này, thị trưởng Trương, tôi muốn anh phối hợp với công tác của chúng tôi!"

Trương đại quan nhân lập tức lắc đầu như đúng rồi: "Tôi không có hứng thú với quốc an của các người, bây giờ cô đã trả đồ lại cho tôi, chúng ta coi như xong"

Đông Tú Tú nói: "Tôi cũng không phải là muốn anh làm cái gì cả, chỉ là muốn anh hỗ trợ giữ bí mật thôi, chuyện của Lôi Quốc Thao, có thể coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả?"

Vẻ mặt của Trương Dương đầy nụ cười xấu xa: "Vì sao tôi phải đáp ứng cô, tôi có chổ tốt gì?"

Đông Tú Tú hiểu lầm ý của hắn, dựng mày lên nói: "Phó thị trưởng Trương, mời tự trọng!"

Trương đại quan nhân cười ha hả nói: "Tôi nói này, cô trộm túi du lịch của tôi, đổi lại chỉ có một bức tranh chữ, đồ khác đâu?"

Đông Tú Tú nói:" Bộ đồ rách nát kia tôi đã ném đi rồi!" Cô ta lôi một xấp tiền mặt từ trong túi ra đặt trước mặt của Trương Dương: "Đây là tôi tim được trong ba lô của Lôi Quốc Thao, những cái khác tôi đã ném rồi, cái này coi như bồi thường tổn thất cho anh"

Trương Dương đã rõ ràng, người ta làm vậy gọi là chia của đó, dùng tiền để lấp miệng của mình lại, Trương Dương cũng vui vẻ nhận lấy, dù sao thì cũng không thể làm công không được.

Đông Tú Tú đứng dậy nói: "Về thân phận của tôi, và chuyện đã xảy ra trên xe lửa, tôi nghĩ anh không nên nói cho bất kỳ kẻ nào biết, liên quan đến an toàn quốc gia, thân là một đảng viên, một cán bộ quốc gia, anh phải rõ ràng tầm quan trọng của chuyện này" Cô ta đem chứng minh thân phận của mình ra đưa cho Trương Dương, Trương Dương cầm lấy nhìn một chút, hẳn không phải là giả đâu, bởi vì trên chứng minh có ký hiệu chống giả đặc thù, người ngoài không nhận ra được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất