Chương 29. Chính khí quyết
Ta ghét tu luyện. Có loại nào không đau đớn, ăn vào là có hiệu quả ngay, lập tức trở nên mạnh mẽ, lại còn rất ngon không nhỉ?
Tốt nhất là ăn vào là có thể vô địch luôn, trường sinh bất lão, có thể biến đá thành vàng, còn có thể khiến mọi người trên thế gian đều thích mình.
Ta hỏi nhiều người, họ đều trả lời giống nhau.
Đi mà mơ đi, trong mơ thì có tất cả.
Đồ khỉ, không thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ thì làm ma tu làm gì.
- Trích từ chương 1094, 《Nhật ký của ta》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương ma thần.
Vài ngày sau, Trương Mặc ôm mấy quyển công pháp này, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Để bảo vệ mạng sống, Trương Mặc thực sự đã dùng hết sức mạnh ý chí lớn nhất của mình.
Tay không rời sách, ngay cả khi đi vệ sinh cũng đọc.
Thậm chí để có thể nắm vững ma nguyên nhanh hơn, hắn còn lén quan sát cách tu luyện của các ma tu khác.
Trông bí ẩn như vậy, những người khác lại không dám hỏi. Thực ra đã có vài lần bị người ta phát hiện, nhưng không ai dám lên tiếng đuổi hắn đi.
Rất nhanh, trong Thiên ma tông đã lan truyền tin đồn rằng tông chủ đang tìm người ngon để ăn.
Ma tu ‘thoát nạn’ lần trước thì bắt đầu nhanh chóng chia sẻ kinh nghiệm với mọi người.
- Ngươi phải bị hôi chân, bị trĩ thì tông chủ sẽ không ăn ngươi.
- Thật hay giả vậy? Chắc chắn có tác dụng chứ?
- Đương nhiên rồi, lần trước ta vừa nói mình không ngon, bị hôi chân, bị trĩ, còn không phải là đồng nam, sắc mặt của tông chủ đã thay đổi rồi.
- Ôi trời, huynh đệ, đa tạ kinh nghiệm của ngươi. Bây giờ ta sẽ đi tìm một người phụ nữ, làm cho mình yếu đi một chút.
- Đúng vậy, trĩ, hôi chân, những thứ này phải xem vận may, chúng ta có ma công trong người, thực sự không dễ bị hôi chân. Được rồi, vẫn là tìm phụ nữ đáng tin hơn.
- Dùng độc được không, ta dùng độc ướp mình cho ngấm.
- Khó nói, có lẽ tông chủ lại thích hương vị này thì sao.
- Ôi, thôi vậy!
Trong lúc nhất thời, trong Thiên ma tông luôn có người không hiểu sao lại chạy xuống núi, trèo qua tường của một huyện nào đó, rồi chạy thẳng đến thanh lâu.
Rất ít kẻ không biết điều dám lúc này đi quấy rối phụ nữ lương thiện, dù sao thì chính đạo mặc dù đã thua hai trận, nhưng vẫn chưa chết hết. Đánh không lại Thiên ma tông, nhưng đối phó với một hoặc hai người trong số chúng thì không thành vấn đề.
Trương Mặc nào biết rằng vì chuyện hắn lén học ma công mà lại gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy.
Hắn chỉ biết rằng sau khi luyện tập vài ngày, hắn vẫn không luyện được chút ma nguyên nào.
Theo như sách nói, cho dù tư chất có kém đến đâu, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, thì hai ba ngày cũng phải có cảm giác khí rồi.
Nơi Tiểu Thánh sơn này, linh khí trời đất dồi dào, lại không phải là nơi nào hẻo lánh, sao lại không luyện được chứ.
Trương Mặc tức giận nghiến răng trong phòng, lật xem chữ ký của mấy quyển công pháp này.
- Đồ Âu Dương lão ma nhà ngươi, ngươi viết sách cái quái gì thế!
Ném phịch xuống đất, Trương Mặc có chút tuyệt vọng.
Chẳng lẽ mình trời sinh không phải là người tu luyện sao? Sao ngay cả ma công nhập môn cũng không làm được chứ.
Nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ là do mình đã từng luyện qua tế thần pháp? Không đúng, trên sách có nói như vậy sao? Nghĩ đến đây, Trương Mặc liền gọi Dương Sở lại, bảo hắn đi đào núi, đào đàn tế và sách Tế Thần pháp về.
Dương Sở tuy không biết đó là gì, nhưng vì tông chủ đã ra lệnh, nên lập tức sắp xếp người đi làm.
Đang định nhanh chóng đi làm việc, thì Trương Mặc đột nhiên động tâm, lại kéo Dương Sở lại nói:
- Mang cả công pháp chính đạo về cho ta!
- Vâng!
Dương Sở nghe vậy thì không có ý kiến gì. Theo hắn thấy, tông chủ là người học hỏi từ nhiều nguồn, đương nhiên là phải xem cả công pháp chính tà, cần công pháp chính đạo cũng là chuyện bình thường.
Rất nhanh, công pháp chính đạo cũng được chuyển đến một thùng lớn, đặt vào phòng của Trương Mặc.
Trương Mặc ôm tâm lý thử xem, tiện tay cầm lấy một quyển.
Chính nhất tông, Chính khí quyết!.
Ừm, thứ này là thứ mà đệ tử Chính nhất tông nào cũng có, đương nhiên là thu được nhiều nhất.
Lật trang đầu tiên, quả nhiên là công pháp chính đạo, chữ viết rõ ràng hơn nhiều, rõ ràng là do người chuyên viết tay chép lại, bố cục rõ ràng, không xuất hiện tình trạng thiếu sót ở đâu.
Trong công pháp ma tu, có rất nhiều công pháp không đầy đủ, không hoàn chỉnh. Hầu hết đều là những ma tu viết công pháp, luyện đến một nửa thì tự phát điên, còn viết cái quái gì nữa.
Trong công pháp Ma tu, không nên có quá nhiều cái chưa hoàn thiện. Đa số đều là ma tu viết ra kỹ năng của mình, luyện được nửa đường thì phát điên, thế còn viết cái rắm gì.
Xem một lúc, Trương Mặc đại khái đã biết được sự khác biệt giữa công pháp ma tu và công pháp chính đạo.
Cái gọi là ma nguyên, chính là một hơi nuốt hết linh khí trời đất vào trong cơ thể, mặc kệ ngươi có dùng được hay không, cứ vào trước đã. Còn gọi là pháp môn thôn phệ, pháp môn cướp đoạt, pháp môn tổn hại thiên hòa, ăn nhiều dễ bạo đến chết, trong cơ thể hỗn tạp cuồn cuộn, nên gọi là ma nguyên.