Chương 166. Thiên Huyễn (1)
Nhưng gã đã chết, bị ba cường giả Động Huyền dùng đại trận vây khốn, luyện hóa sống, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.
Lý Mộ muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể hắn bị một đạo khí tức tập trung, không thể làm ra động tác đứng lên.
Đôi mắt vốn đục ngầu của lão Vương trở nên thanh minh, mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Lý Mộ, nói: “Ta quan sát ngươi mấy tháng, hồn phách của ngươi, chỉ là hồn phách phàm nhân bình thường, lại làm được chuyện ngay cả người tu hành thượng tam cảnh cũng không làm được, không ai có thể đoạt xá không chút dấu vết, không bị pháp khí nghiệm hồn kiểm nghiệm ra, ngươi là kẻ đầu tiên ta từng gặp.”
Lý Mộ nhìn lão Vương, bình tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”
Lão Vương cười cười, nói: “Ngươi đoán không ra ta là ai sao?”
Lý Mộ nói: “Thiên Huyễn Thượng Nhân chưa chết?”
“Ở trong mắt tất cả mọi người, hắn quả thực đã chết, về sau thế gian này, không có Thiên Huyễn nữa.” Lão Vương cười tủm tỉm nói: “Nhưng, đây chẳng phải là điều ta muốn sao?”
Lý Mộ nhìn lão Vương quen thuộc lại xa lạ trước mắt, phát hiện mình không có lời nào để nói.
Thiên Huyễn Thượng Nhân bày ra một bố cục, giết hại vô số dân chúng vô tội, bị cao thủ chính đạo liên thủ tiêu diệt.
Lý Mộ cho rằng hắn đã phá bố cục của đối phương, không ngờ mình vẫn ở trong cuộc.
Đây là một bố cục trong bố cục.
Ở trong mắt mọi người, Thiên Huyễn Thượng Nhân đã chết, từ nay về sau, gã liền có thể hoàn toàn nhạt ra khỏi tầm mắt của mọi người, vô luận gã làm cái gì, cũng sẽ không có ai hoài nghi đến gã nữa, đây mới là mục đích chân thật của gã.
Hắn rốt cuộc biết, vì sao độc thủ phía sau màn, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, chuẩn xác tìm được những thân thể âm dương ngũ hành kia.
Không có ai lẻn vào huyện nha, gã luôn ở huyện nha.
Gã là người quản lý hộ tịch, có thể công khai, quang minh chính đại lợi dụng cơ hội sửa sang lại hộ tịch, xem xét ngày sinh tháng đẻ toàn bộ dân chúng huyện Dương Khâu.
Lúc Triệu Vĩnh cùng Nhâm Viễn hành hình, gã cũng ở hiện trường, thu hồn phách bọn họ không khó.
Gã là thầy bói Trần gia thôn, cũng là thầy địa lý Trương gia thôn, là sư phụ của Nhâm Viễn, cũng là người áo bào đen Lý Mộ gặp được kia.
Lão Vương đã muốn đã chết, từ ngay từ đầu, Lý Mộ nhận thức, chính là Thiên Huyễn Thượng Nhân.
Mấy tháng qua, gã luôn ở bên người Lý Mộ, bài bạc với Lý Mộ, nói giỡn cùng Lý Mộ, Lý Mộ coi lão là bằng hữu số lượng không nhiều, coi là lão sư tu hành...
Khi chưa nhìn thấy Thiên Huyễn Thượng Nhân, trong lòng Lý Mộ sẽ thường xuyên sợ hãi.
Giờ phút này, nhìn lão Vương đối diện, tâm tình của hắn ngược lại dị thường bình tĩnh.
Bối rối và sợ hãi, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, hắn phải bảo trì trấn định, mới có đầu óc rõ ràng đi tự hỏi đối sách.
Hắn nhìn lão Vương, hỏi: “Ngươi ở huyện nha đã bao lâu?”
Lão Vương nói: “Không bao lâu, nửa năm mà thôi.”
Lý Mộ hỏi: “Giết nhiều người vô tội như vậy, ngươi có thể yên tâm thoải mái như thế?”
“Không có ai là vô tội.” Lão Vương nhìn Lý Mộ, nói: “Ta đã dạy ngươi, pháp tắc của thế giới này, chính là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, kẻ yếu, không có quyền lựa chọn...”
Lý Mộ khẽ thở dài, hỏi: “Ngươi đã đạt tới mục đích, vì sao còn muốn về tìm ta?”
“Thứ nhất là tò mò.”
Lão Vương dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, nói: “Ta đến bây giờ còn chưa nghĩ thông, ngươi rốt cuộc là như thế nào làm được tất cả cái này, không chỉ có thể không có dấu vết mượn xác sống lại, hơn nữa khiến người ta không thể tính được mệnh cách, nếu không phải ta biết ngươi đã chết, ngay cả ta cũng sẽ không hoài nghi ngươi có phải Lý Mộ thật hay không...”
“Thứ hai thì sao?”
“Ta muốn thân thể của ngươi.”
Lão Vương nhìn chăm chú vào Lý Mộ, trong ánh mắt không chút nào che giấu, chậm rãi nói: “Thân thể trẻ tuổi, thuần dương chi thể, đương nhiên so với bộ xương già này tốt hơn nhiều, vốn muốn dạy ngươi sớm ngày ngưng phách, đáng tiếc ngươi không muốn, chỉ có thể sau khi chiếm thân thể của ngươi, lại nghĩ biện pháp khác...”
Lý Mộ nhìn lão, hỏi: “Ngươi muốn đoạt xá ta sao?”
Lão Vương nói: “Ngươi có thể lý giải như vậy.”
Lý Mộ nhẹ nhàng thở ra, nói: “Dùng loại phương pháp kia ngươi dạy ta ngưng phách, ta chẳng phải là giống ngươi?”
Lão Vương cười cười, nói: “Đừng quên, ta không phải lão Vương, ngươi cũng không phải Lý Mộ, ngươi cùng ta, là giống nhau.”
“Chúng ta không giống nhau.”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Ta sẽ không giống ngươi, ngay cả trẻ con mấy tháng cũng không buông tha.”
“Nó không phải ta giết.” Lão Vương bình tĩnh nói: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, thuần âm chi thể, vốn chính là thiên sát tai tinh, dễ trêu chọc yêu quỷ, khắc cha mẹ người thân, ta không giết nó, giết nó, là người nhà của nó...”
“Còn có Triệu Vĩnh kia, hắn vì đu bám, giết hại vợ chưa cưới, chém hắn là triều đình, ta chẳng qua là trùng hợp phát hiện, thuận tay lấy hồn phách của hắn, hắn chết, có quan hệ gì với ta đâu?”
“Ta dạy Nhâm Viễn tu hành, chưa dạy hắn giết người lấy phách, là tự hắn không chống lại được dụ hoặc, chết chưa hết tội.”
“Còn có Trương viên ngoại kia, hắn ỷ vào có quyền thế, ức hiếp dân chúng, cướp dân nữ, chết có gì oan?”
“Ngô Ba tâm địa độc ác, làm hết việc ác, hãm hại đồng nghiệp, mấy lần gia hại ngươi, muốn dồn ngươi vào chỗ chết, hắn chẳng lẽ không đáng chết sao?”
...
Lão Vương nhìn Lý Mộ, mỉm cười nói: “Ta nói rồi, thế đạo này, không giống ngươi nghĩ, người tốt thường thường đoản mệnh, ác nhân mới sống được lâu, đây là một thế đạo người ăn thịt người, nếu muốn không bị ăn, cũng chỉ có ăn người khác...”
“Trương Vương thị thì sao, trăm ngàn dân chúng vô tội Chu huyện chết ở dưới tay cương thi thì sao?” Lý Mộ cười lạnh, nói: “Ngươi trong lòng có ác, nhìn thấy đều là ác, tất cả cái này chẳng qua ngươi tìm cớ cho việc làm ác của mình...”
Lão Vương khoát tay áo, nói: “Những thứ này đều không quan trọng...”
Lão ngồi ở trên ghế, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Lý Mộ, nói: “Thật ra ngươi rất thú vị, đáng tiếc quá mức ngây thơ, không thích hợp đi lên con đường tu hành, không bằng trở thành một huyễn trong thiên huyễn của ta đi...”
Lão vừa dứt lời, thân thể ngồi ở trên ghế chậm rãi nhắm mắt lại, đầu hướng một bên vẹo đi.
Sau đó, một cái bóng âm u, từ trong thân thể lão bay ra.
Một lát sau, Lý Mộ đi ra khỏi phòng trực, lập tức rời khỏi nha môn.
Hết chương 166.