Chương 167. Thiên Huyễn (2)
Lý Thanh đứng ở cửa phòng trực, nhíu mày, đợi tới lúc nàng chạy tới cửa nha môn, trong mắt sớm mất đi bóng người Lý Mộ.
Lại là nửa canh giờ, Trương Sơn đầu đầy mồ hôi bước vào nha môn, vừa đi, vừa nói thầm: “Không phải là mũ không đội ngay ngắn, đầu nhi cần đến mức chuyện bé xé ra to như vậy sao, mệt chết ta rồi...”
Trên tay hắn xách một túi giấy, đi vào phòng trực của lão Vương, nói: “Lão Vương, ngươi buổi sáng bảo ta mang bánh bao cho ngươi, ta mang về rồi, tổng cộng mười hai đồng...”
Thấy lão Vương tựa vào trên ghế, như là đang ngủ, Trương Sơn đi qua, đẩy bờ vai của lão, nói: “Già rồi già rồi còn thích ngủ như vậy, đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm...”
Thân thể lão Vương hơi nghiêng, mềm nhũn ngã xuống.
Trương Sơn ngẩn ra một phen, tựa như là nghĩ tới cái gì, đưa tay thăm dò dưới mũi lão, ngay sau đó, sắc mặt hắn liền trở nên cực kỳ tái nhợt, lớn tiếng nói: “Người đâu, người đâu mau tới!”
Theo hắn hò hét, trong nha môn lập tức vang lên bước chân hỗn độn.
Một lát sau, Chu bộ đầu đưa tay từ trên cổ tay lão Vương dời đi, thở dài, lắc đầu nói: “Lão Vương, đã đi rồi...”
Mặt Trương Sơn lộ vẻ cực kỳ bi ai, lẩm bẩm: “Đang yên đang lành, sao có thể...”
Chu bộ đầu nói: “Lão Vương lớn tuổi rồi, thân thể cũng không tốt, sớm nên về nhà dưỡng lão. Lão ở nha môn cả đời, cứ như vậy không có thống khổ rời đi khi đang ngủ, đã là kết quả rất tốt, nén bi thương đi...”
Lý Tứ đứng ở phía sau đám người, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Lý Mộ đâu?”
“Hẳn là đi tuần tra.” Một bộ khoái thở dài lắc lắc đầu, nói: “Lý Mộ ngày thường cùng lão Vương đi lại gần nhất, ta vẫn là đi tìm hắn đi...”
Ở ngoài huyện thành.
Trong một cánh rừng kín đáo.
Mấy tảng đá lớn hợp thành một trận pháp, bên trong trận pháp, một bóng người khoanh chân ngồi.
Đó là một người trẻ tuổi mặc quần áo bộ khoái, hắn cúi đầu nhìn nhìn hai tay mình, mỉm cười nói: “Một canh giờ sau, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta...”
“Ngươi chỉ là một đạo phân hồn của hắn, không có chân lực Động Huyền.” Người trẻ tuổi nói xong một câu, liền mở miệng lần nữa, nhìn có chút kỳ quái.
Mà ngoài thân thể hắn, cũng xuất hiện hai cái bóng đan xen.
“Dùng để luyện hóa hồn phách của ngươi, vậy là đủ rồi.” Một cái bóng khác một lần nữa đoạt lại quyền khống chế, nói: “Có thân thể của ngươi, ta rất nhanh có thể khôi phục đến Động Huyền, trong vòng mười năm, có hi vọng thăm dò được bí mật Siêu Thoát...”
“Trong khoảng thời gian này, ta là thực coi ngươi làm bằng hữu, thiệt cho ta tin tưởng ngươi như vậy...”
“Tất cả vấn đề ngươi hỏi ta, ta cũng không lừa ngươi.”
“Ngươi lừa gạt cảm tình của ta.”
“Ta cũng từng giúp ngươi không ít.”
...
Lý Mộ và Thiên Huyễn Thượng Nhân dùng chung cùng thân thể, lẩm bẩm một trận, cảm giác mình như là một kẻ ngốc.
Khác với Tô Hòa nhập vào Lý Mộ, Lý Mộ lúc này, một cơ thể hai linh hồn, tuy hồn thể Thiên Huyễn Thượng Nhân cường đại hơn, nhưng Lý Mộ là chủ, gã là khách, ở trước khi hoàn toàn luyện hóa hồn của Lý Mộ, trừ phi Lý Mộ buông ra quyền khống chế, nếu không gã không thể hoàn toàn khống chế thân thể Lý Mộ.
Thiên Huyễn Thượng Nhân một lần nữa đoạt lại quyền khống chế thân thể, nói: “Thật ra ta đối với bí mật của ngươi càng thêm tò mò, ngươi là đoạt xá như thế nào, hai loại đạo thuật kia lại là cái gì, ngươi đã không muốn nói cho ta biết, ta chỉ có thể sau khi dung hợp hồn của ngươi, lại tự mình tìm kiếm...”
Ngay lúc này, Lý Mộ bỗng thở dài một tiếng, nói: “Ta nói, chúng ta không giống nhau, ngươi đây lại là làm gì thế?”
Thiên Huyễn Thượng Nhân đang suy nghĩ ý tứ câu này, khối thân thể này gã và Lý Mộ xài chung bỗng nhiên nâng tay, làm một cái động tác.
Đó là thủ ấn đạo môn, Bắc Đẩu Ấn.
Lý Mộ ở trong nháy mắt, đoạt lại quyền khống chế thân thể, nhanh chóng niệm một câu.
“Đạo, khả đạo, phi thường đạo.”
Một luồng lực lượng thiên địa vô cùng khổng lồ, hướng về chỗ trận pháp phun trào đến, trận pháp này bẻ gãy nghiền nát, liền bị lực lượng thiên địa này phá hủy.
Thiên Huyễn Thượng Nhân phát hiện một trận nguy cơ sinh tử mãnh liệt, trong lòng kinh hãi, muốn rời khỏi thân thể Lý Mộ, nhưng bị Lý Mộ lấy hồn lực, cuốn lấy một chớp mắt.
Một chớp mắt bé nhỏ không đáng kể này, luồng thiên địa lực kia đã ầm ầm mà tới.
Phốc!
Trong miệng Lý Mộ máu tươi điên cuồng phun ra, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Phân hồn trong cơ thể hắn thuộc về Thiên Huyễn Thượng Nhân, ở trong nháy mắt, liền bị lồ thiên địa khổng lực này lau đi.
“Ta không cam lòng!”
Phân hồn Thiên Huyễn Thượng Nhân trước khi tiêu tán, chỉ kịp truyền ra một tiếng rống giận không cam lòng tới cực điểm...
Lý Mộ một khắc cuối cùng hôn mê, cảm nhận được khí tức Thiên Huyễn Thượng Nhân biến mất, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Lần đầu tiên bị Tô Hòa nhập vào, hắn đã thử dùng pháp lực của Tô Hòa dẫn động Đạo Đức Kinh.
Kết quả là thiếu chút nữa khiến Tô Hòa hồn phi phách tán, cũng làm Lý Mộ ý thức được, ở dưới điều kiện tiên quyết thực lực của hắn còn chưa thể dẫn động câu chân ngôn này, cưỡng ép thi triển, sẽ lọt vào cắn trả mãnh liệt.
Hồn thể trong cơ thể hắn càng cường đại, gặp lực lượng cắn trả cũng càng lớn.
Lý Mộ hồn thể nhỏ yếu, chịu cắn trả không lớn, nguyên thần của Thiên Huyễn Thượng Nhân, so với hắn cường đại hơn không biết bao nhiêu, ở dưới lực lượng này, hoàn toàn tán loạn.
Thân thể Lý Mộ bị hất bay mấy chục trượng, trực tiếp ngất đi.
Trước khi mất đi ý thức, hắn mơ hồ nhìn thấy, trước mắt có một bóng trắng chợt lóe qua...
Hết chương 167.