Chương 270: Tiêu binh (2)
Ngờ đâu lại thấy lại thấy những quan huấn luyện này mặt đầy tươi cười hỏi:
“VỊ huynh đệ ngươi họ gì?"
“Họ Ngô,đố gỉ sao?"
“Thật trùng hợp, mẹ của ta cũng họ Ngô, chúng ta nên phải vui vẻ hàn huyên một chút, nói không chừng còn là còn là thân thích thất lạc nhiều năm cũng nên."
VỊ tiêu binh họ Ngô kia chưa kịp ú ớ liền bị lôi đi.
“Huynh đệ ăn cơm rồi sao?"
“Ân rồi."
“Chắc chắn chưa ăn no đi, ta có gà quay vịt muối, đi, chúng ta đi ăn ngon một trận nào."
“Ta ăn no rồi..."
"Không sao, đi mấy bước lại tiêu ấy mà..."
Nói xong liền lôi đi luôn.
Trong nháy mắt, hai trăm tiêu binh bị dắt đi sạch. Đám quan Huấn luyện đem bọn họ kéo về doanh trại riêng của mình, khiêm tốn thinh giáo bọn họ.
“Huynh đệ, các ngươi rốt cuộc/là huấn luyện như thế nào?"
Ở mỗi quân doanh, đều đang tiến hành đoạn đối thoại như này:
“sao có thể đứng thẳng lâu như vậy chứ?"
“Không có gì, chính là bị luyện quá nhiều."
Đám tiêu binh sớm được lệnh của vương Hiền, để cho bọn họ hòi gì nói nấy:
“Ban đầu chúng ta cũng đứng không được bao lâu, nhưng chỉ có lần đầu tiên thôi, sau này liền thoải mái hơn rất nhiều. Môi lần như vậy thời gian kéo dài thêm một chút, từ một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ đến ba khắc đồng hồ, mãi cho đến nửa canh giờ, một canh giờ, dần dần cứ kiên trì như thế."
“vậy phải mất thời gian bao lâu mới có thể luyện tốt như vậy?"
“Chúng ta mất gần hai ngày."
Đám tiêu binh nói:
“Binh lính bình thường phải luyện khoảng ba bốn ngày."
Bọn họ là thành quả mà Chu Tân nghiêm khắc huấn luyện suốt hai năm, tố chất ở mọi mặt cũng đều so với các binh sĩ bình thường mạnh hơn rất nhiều. Nhưng lời này lại bị đám quan huấn luyện coi là đang xem thường bọn họ, cả đám ngoài miệng không nói gì, trong lòng thầm hạ quyết tâm, thế nào cũng phải luyện được trong hai ngày để cho các người sáng mắt ra.
“Còn có, các ngươi là quân sư cố ý chọn lựa ra sao? Ai nấy đều nghiêm chỉnh như vậy như vậy, trong thủ hạ của chúng ta có người chân vòng kiềng, còn có người lưng còng giờ phải làm sao?"
“Không phải, lúc trước chúng ta cùng có những người mắc phải tật bệnh như thế, vì để uốn nắn lại được, mấy người đó phải chịu biết bao nhiêu khó khăn khổ cực đó."
Một tiêu binh vẻ mặt đau khổ nói:
"Giống như ta chẳng hạn, trước kia bị chân vòng kiềng, chỉ có thể lúc ngủ dùng thắt lưng buộc chặt hai chân thẳng lại với nhau, một thời gian sau chân liền uốn nắn lại được..."
Nói xong tinh thần chán nản nói:
“Nhung đau khổ bao nhiêu cũng chi có tự mình mới biết."
Đám quan huấn luyện tự động xem nhẹ một câu cuối cùng, lại hỏi:
“vậy lưng còng thì phải làm sao?"
Trong binh sĩ có rất nhiều người là xuất thân từ nông dân, cả ngày làm việc tay chân, tuổi còn trẻ nhưng lại không ít người bị còng lưng."
“Lưng còng thì lúc đứng trên lưng buộc một cái giá gỗ, bắt buộc hắn
không thể cúi lưng xuống, sau vài ngày thì được rồi."
“Thì ra là như vậy."
Đám quan huấn luyện một bên gật đầu, một bên nhô giọng hôi:
“Đây đều là biện pháp do quân sư nghĩ ra được sao?"
“Đúng vây."
“Thật là đủ..."
Đám quan huấn luyện vừa muốn mắng "biến thái” mới nhớ tới những tiêu binh này vân còn là thân binh của vương Hiền, vội vàng sửa lời nói:
“Lợi hại nha."
sau đó nhanh chóng lại hòi:
“Còn có gì biện pháp hay nào thì nói ra cho chúng ta mở mang tầm
mắt với."
“Được."
Đám tiêu binh liền hỏi gỉ nói nấy, đem mấy cao chiêu như kẹp đồng tiền giữa mấy ngón tay với khe quần, cài kim trên cổ áo... tất cả đều dốc lòng chỉ dạy, đám quan huấn luyện nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối.
Lúc này trời đà tối đen, những binh sĩ trong doanh phòng đã nằm ngủ, nhưng chẳng biết tại sao liên tục mơ thấy ác mộng...
•
So với liên lục gặp phải ác mộng thì càng bi thảm hơn chính là, ngày hôm sau phát hiện ác mộng đã trở thành sự thật.
Sáng sớm hôm sau, đám quan huấn luyện liền đem binh sĩ của mình từ trong doanh phòng đuổi ra, kéo đến thao trường bắt đầu huấn luyện, lần này bọn họ có mục tiêu, đủ tin tưởng, phương pháp cùng đa dạng, thời gian đau khổ của những binh sĩ cũng đã tới rồi... Một đống binh sĩ bị huấn luyện đến toàn thân đau nhức, mệt mỏi muôn chêt, thậm chí bị cảm nắng ngất đi cũng không ít.
Nhưng ngày qua ngày dưới sự huấn luyện như vậy, bọn binh sĩ cũng dần dần thay da đổi thịt, khí tức dân đen vất vưởng trên người đã biên mất, ngược lại ý chí kiên cường như sắt thép từng chút một được rót vào trong thân thể của bọn họ.
Chu Chiêm Cợ mỗi ngày ở trên đài cao quan sát thao trường, có thể trực quan cảm nhận được rõ ràng nhất loại biến hóa này, hắn thật lòng khâm phục nói với vương Hiên:
“Ta cuối cùng đã hiểu rõ ý nghĩa của "đứng quân” rồi, trước cảnh núi Thái Sơn sụp đô mà vân mặt không đổi sắc. Đem tinh thân của ngàn vạn quân nhân truyền vào những người mới chưa từng trải qua chiến trường này."
“Khụ khụ..."
vương Hiền trong lòng tự nhủ có lợi hại như vậy sao? Hắn chi là bắt chước vị huấn luyện viên dạy mình trong đợt quân sự đại học mà thôi.
“Chẳng qua là quân sư nè, lúc này cũng đã năm ngày mà đội ngũ còn chưa qua được cửa thứ nhất, phía sau còn có ba mươi lăm cửa, thời gian chắc không còn kịp rồi đi?"
Chu Chiêm Cơ giờ nói chuyện với hắn, cũng không khỏi dùng kính xưng, (xưng hô tôn kính)
“vạn sự khởi đầu nan, cửa thứ nhất trôi qua được, những cửa sau cũng sẽ qua nhanh thôi."
vương Hiền lại không nóng nảy nói:
“Thật ra có thể để cho bọn họ thay da đổi thịt, trên người có khí chất quân nhân, Hoàng thượng hẳn là đã hài lòng."
"vẫn nên đem hàng ngũ dàn cho tốt, đi cho đẹp."
Chu Chiêm Cơ nói:
"Bọn Chu Chiêm Hác, Chu Chiêm Thản đang chờ xem ta bị chê cười đó."
Chu Chiêm Hác là thế tử của Chu Cao Hú, Chu Chiêm Thản là đứa con thứ ba của Chu Cao Hú. Chu Cao Hú thấy Hoàng thượng cho chất tư xây dựng ấu quân, liền nói con của mình cũng trưởng thành rồi, hi vọng cũng cho bọn hân cơ hội rèn luyện. Chu Lệ rât yêu mên Chu Chiêm Hác cùng với Chu Chiêm Thản, liền bảo Chu Cao Hú đem hai đứa an bài rèn luyện ở trong thân vệ quân kinh thành. Luyện tập võ nghệ ờ Phương Sơn, hai huynh đệ này cũng sẽ tham gia.