Chương 282: Con dế (1)
Đấu dế mèn vốn từ triều Đường, hưng thịnh thời Tống, đến Nguyên Minh, đà là trò chơi từ trên xuống dưới, từ con cháu nhà giàu tới vô lại phố phường đều cực thích. Nghe nói ờ nơi sản sinh dế mèn thượng đăng như Sơn Đỏng, vừa vào thu đà từng nhà từng hộ cắm mặt vào mộng, trước phòng sau ốc bắt dế mèn, sau khi bắt được ti mi nuôi dường, đúng giờ thì sè có người buôn dế mèn tới thu ấu trùng, hai bên kiêm tra ti mi một phen, mật hàng hạ đẳng tất nhiên không cần, mặt hàng trung đăng có thế bán mấy chục đồng, hàng thượng đẳng thì có thể bán đến mấy trăm đồng, nếu có con cấp trùng vương, thậm chí có thể đạt mấy ngàn đồng.
Bọn bách tính dùng dế mèn đối lấy tiền, thu hoạch thường thường so với một năm vất vả làm việc tay chân còn cao hơn, tât nhiên cảm thây mỳ màn, câm ân đái đức với nhừng tên buôn kia, không biết người ta qua tay bán tới kinh thành, Tô Hàng, đó là lợi nhuận gấp mười lần mười mấy lần, nếu mật hàng cực phẩm, thu lợi ngàn vạn lần cùng không ngạc nhiên.
Chờ dế mèn từ phần đất bên ngoài vận tới kinh thành quen thuộc hoàn cảnh, dường đủ tinh thần, sự cuồng hoan của bọn người chơi liền bất đầu. Nhất là kinh thành tụ tập người giàu có nhiêu nhất, người rảnh rỗi nhiều nhất, dân cờ bạc nhiều nhất thiên hạ, cứ đến tháng tám chín, càng mờ cửa đánh cuộc, toàn thành như điên. Trong phố lớn ngõ nhỏ, đồng thời có hơn ngàn đấu trường dế, đang tiến hành chém giết kịch liệt.
VÌ thế, nhừng ngôn quan Ngự sử kia mấy lần thượng sơ Hoàng đế, yêu cầu cấm trò chơi như đấu dế mèn, mê muội mất cả ý chí là một phương diện, còn mang đến nguy hại xu thế đánh bạc. Nhưng Chu Lệ lại không cho là đúng, hấn biết rò tính đánh cuộc của con người là bản chất, thay vì gia tăng khống chế, bức nó thành đất ngầm, khiến triều đình đánh mất thu nhập từ thuế, còn không bàng ngầm đồng ý, thu thuế cố định.. Ý nghi này cùng năm đó cha hắn mờ kỳ viện quan doanh ờ sông Tần Hoài, thật ra là giống nhau như đúc.
Hoàng đế mặc kệ không hòi, vương công quý tộc hoàn toàn không có cố kỵ, tất nhiên càng chơi dừ hơn. Người chơi lớn như Triệu vương, Định Quốc công, vinh Khang Hầu, thậm chí trực tiếp ờ quý phũ tạo đấu trường dế, ngày đêm khai cuộc, vừa làm cái vừa hạ tràng, đem đấu dế mèn thành sự nghiệp hạng nhất.
vương Hiền cùng Chu Chiêm Cơ muốn đi, chính là biệt viện mát mẻ thanh lương dưới núi Thanh Lương góc tây kinh thành của Triệu vương, đương nhiên vào thời tiết này, biệt viện này còn có tên khác - đấu trường Thu Khôi.
Xe ngựa chạy đến trước phủ, vương Hiền thấy ngoài cửa lớn đỗ đầy xe kiệu.
“Đây đều là đi vào đấu trùng?"
“Nếu không tới làm gì?"
Chu Chiêm Cơ hào hứng không cao nói.
"Nhìn bộ dạng không phú tức quý nha".
vương Hiền giống hai lúa mà sợ hài than. Niên đại này người có xe ngựa ngồi, cùng cấp bậc với đời sau ngồi Bmw, có thể ngồi kiệu, vậy thì trực tiếp bàng Rolls-Royce...
“Đó là đương nhiên".
Chu Chiêm Cơ nói:
“Ngươi không phú không quý cùng vào không được".
Lúc nói, xe ngựa của hắn trực tiếp đi vào trong phủ. Mấy kiệu phu xa phu chờ ở bên ngoài đều ghé mắt, nhỏ giọng hòi thăm, đây là vị quý nhân nào... chi có tiền, thì không vào trong phủ Triệu vương được.
Xe ngựa dừng xong, đà thấy mấy thanh niên trang phục sặc sờ ra ngoài nghênh đón, cười nói với Chu Chiêm Cơ từ trên xe bước xuống:
"Trông sao, trông trăng, cuối cùng cùng trông được điện hạ rồi".
"Đúng vậy, hôm nay rốt cuộc có thể nhìn thấy phong thái của Hồng Bào Đại Tướng Quân rồi".
Sắc mật của Chu Chiêm Cơ trong nháy mất cứng đờ, cười lớn nói:
“Hôm nay chì là tới xem một chút".
Mấy thanh niên kinh ngạc, chợt nói:
“Cũng đúng, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng".
Mặt Chu Chiêm Cơ ngượng đến nóng lên, may mà da mặt đen nên không nhìn ra.
“VỊ này chính là?"
Nhìn vương Hiền ờ bên cạnh hắn, mọi người cười hỏi.
"Anh em của ta, vương Hiến".
Chu Chiêm Cơ kéo vương Hiền qua, lại giới thiệu hắn với mấy người, đều là con cháu vương công, cầm đầu trong đó thành quốc công Chu Dùng... Cha hắn là công thân Tình Nan đại danh đinh đinh Chu Năng, năm vinh Lạc thứ tư bệnh chết ở trên đường Nam chinh, Chu Dùng liền nhận tiếp tước vị, đến nay mới chi hơn hai mươi tuôi.
vương Hiền không khỏi âm thầm cảm thán, đúng là người với người không thế so sánh, người ta chưa tới hai mươi tuôi đà là quôc công gia, mình mất thấy cùng đà hai mươi, vẫn không phẩm không cấp.
"Ồ, hóa ra ngươi chính là vương Hiền".
Có điều bọn người Chu Năng đối với hắn cùng hào hứng bừng bừng, dùng sức vỗ vai hấn nói:
“Cao túc của Diêu thiếu sư, đúng là đại danh như sấm bên tai".
Nhừng tên khốn này ngoài miệng thì nói dễ nghe, nhưng tay lại dùng lực mạnh, may là vương Hiền mỗi ngày rèn gân cốt, vẫn đau đến độ khiến hắn lén hít một hơi lạnh, nhưng vân cổ nờ nụ cười.
Chu Chiêm Cơ ngăn tay mấy người, cười nói:
“Bọn họ cứ như vậy đó, gặp nhau sè thừ cân lượng, là không chơi với thư sinh văn nhược".
vương Hiền cười lớn nói:
“Cùng may ta vãn không thành vò không xong".
Chúng công tử cười lên ha hả:
"vậy là tốt nhất, giống với chúng ta".
Nói xong không để ý tới vương Hiền nữa, vây quanh thái tôn đi tới Thu Khôi đường. Cái gọi là Thu Khôi đường, là đấu trường chính giừa đại sảnh năm doanh, bên trong bày biện mười mấy bàn gô vuôn lùn, môi bàn lớn đặt ba cái ghế, chủ nhàn hai bên đấu chính ngồi đối diện, ờ giữa là chỗ ngồi của trọng tài. Bên ngoài thì vây từng vòng dân cờ bạc.