Chương 10: Thanh Khê Sơn
Thanh Khê Sơn ở phía bắc Thạch Thành, dài liên miên cả trăm dặm, rừng cây nối đuôi nhau không dứt, hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc rất động lòng người.
Ngoài ra, Thanh Khê Sơn còn lưu lại nhưng di tích danh xưa, xuất khẩu thành thơ. Cũng được xem là một thánh địa phong cảnh khá tốt.
Chỉ tiếc Thạch Thành tại Hoa Hạ chỉ có thể coi như là một thành phố tam lưu, một phần cũng bởi vì giao thông bất tiện, không có địa danh nào nổi tiếng, cũng không có tiềm lực phát triển.
Trải qua mấy nhiệm kỳ của các sếp quản lý, Thạch Thành cuối cùng cũng tìm được nơi cải cách, tranh thủ một phần lợi ích và tài nguyên, từ từ đả thông đường đi, thu hút vốn đầu tư thương nghiệp, làm cho Thạch Thành chậm rãi từ thành thị tam lưu tiến lên một cấp trở thành nhị lưu.
Bất quá muốn phát triển phương diện thương mại, chung quy cũng phải đột phá từ vị trí địa lý, Thạch Thành liền nhắm chuẩn mục tiêu, chuẩn bị khai phá Thanh Khê Sơn, một mặt xây dựng khu dân cư hài hòa gần gủi với thiên nhiên, một mặt xây dựng nên khu danh lam thắng cảnh.
Mà người phụ trách dự án này chính là tập đoàn Song Long.
Sau khi đến chân núi Thanh Khuê Sơn, Trần Hạo ngó nhìn bốn phía.
Toàn bộ Thanh Khê Sơn cũng không có một ngọn núi nào cao nhất, bởi vì những ngọn núi của Thanh Khuê Sơn không có nơi nào đặc biệt cao, thanh danh cũng không quá nổi tiếng.
Bất quá Thanh Khê Sơn có một điểm rất tuyệt, đó chính là thung lũng.
Thung lũng ngang dọc bốn phía làm Thanh Khê Sơn trở thành một nơi biệt lập, dòng suối trên đó chảy xuống thung lũng không ngừng, từ xưa đến giờ vẫn chưa lúc nào dừng lại.
Thậm chí có mấy thương nhân nhạy bén ở Thạch Thành dẫn nước từ Thanh Khê Sơn xuống, làm thanh chiêu bài nước suối Thanh Khê Sơn, đến nay thì đã trở thành nhãn hiệu nước suối lớn ở Thạch Thành.
Dùng một câu nói đó chính là kháo sơn cật sơn(núi dựa vững chắc), bởi vì Thanh Khê Sơn nên mới có đô thị Thạch Thành này.
Thanh Khê Sơn to lớn, Thạch Thành cũng chỉ là một phần ở trong đó, đại đa số đều là những nơi chưa khai phá, cho nên lúc này mới làm cho chính quyền lâm thời ở Thạch Thành có ý muốn khái phá mở rộng.
Sau khi được khi phá, đây đã là con đường tốt nhất để có thể đi lên Thanh Khê Sơn rồi, phía trên đã từng có một ngôi miếu vô cùng nổi tiếng, bất vào vào lúc hạo kiếp mấy chục năm trước thì nó cũng đã suy tàn rồi.
Dựa theo mô hình quy hoạch của chính phủ, quá trình quy hoạch khi phá cũng phải phát triển nhiều mặt, vừa quy hoạch được con đường giao thông, cũng phải đem chùa miếu cổ xưa kia trùng tu lại.
Bất quá đáng tiếc, bởi vì xuất hiện sự việc kỳ lạ nên quy hoạch đành phải đình chỉ, kế hoạch trùng tu miếu cổ còn chưa bắt đầu thì đã hoàn toàn bị đình trệ hết.
Sau khi Trần Hạo đến chỉ thấy một mảng công trường to lớn, ngay cả một bóng người cũng không có.
Nhưng điều này lại bình thường, dù sao sự việc xảy ra đã có liên quan đến mạng người, công trường đều ngừng cả rồi, hình ảnh náo nhiệt tấp nập trước đây dường như phù dung sớm nở tối tàn, khung cảnh trở nên vô cùng vắng vẻ.
Đi tới công trường chỗ, Trần Hạo đánh giá xung quanh một lượt.
Âm Dương Nhãn được mở, không chỉ có thể thấy quỷ, các loại khí ở trong trời đất đều không hề thoát khỏi mắt của Trần Hạo.
Nhắc tới cũng cũng buồn cười, con mắt như thế này thì bất kỳ một thầy phong thủy nào cũng tha thiết ước mơ có được. Bởi vì thầy phong thủy chính là nhìn khí của trời đất lưu chuyển, lúc này mới có thể thi triển các loại thủ đoạn. Ngay cả khí cũng không nhìn thấy thì còn làm thầy phong thủy làm cái trym gì.
Lúc này, Trần Hạo đã thấy khí của Thanh Khê Sơn.
Khí này màu vàng nhạt, cuồn cuộn khổng lồ, liên miên không dứt, bao phủ toàn bộ Thanh Khê Sơn, cả một vùng giống như một con rồng đang cuộn mình lại.
Căn cứ vào một chút ít kiến thức của hắn về phong thủy, Trần Hạo cho rằng loại khí này chính là long khí.
Dãy núi là long khí, đại địa là mạch máu. Bởi vì có long khí nên núi rừng nơi đây mới có được sinh cơ bừng bừng như thế.
Sau đó Trần Hạo vừa nhìn về phía công trường, khí của công trường không giống như long khí ở trên núi. Đây là một loại khí màu đen, mờ mờ ảo ảo, không có dày đặt mà lại thưa thớt trải rộng toàn bộ công trường.
Trần Hạo tỉ mỉ quan sát, phát hiện những khí đen này chỉ tồn tại ở những góc âm u, nếu như bị ánh mặt trời chiếu một cái thì ngay lập tức bị tan biến không còn thấy tăm hơi. Hắn nhịn không được nhìn nắng gắt trên bầu trời một chút, âm thầm sợ hãi than.
Mặt trời, quả nhiên là tồn tại ngưu bức nhất, chí dương chí cương!
Hắn tiếp tục bước đi, tiến vào bên trong công trường. Nhất thời, một loại cảm giác khác thường truyền vào trong cơ thể, càng đi vào trong thì cái cảm giác này càng mãnh liệt, thật giống như đang là mùa hè bỗng nhiên biến thành mùa thu, trong thân thể cảm giác như có một tia khí lạnh.
Mà lúc này hắn lại cảm giác từ cổ tay truyền đến một sự ấm áp, sau đó khí lạnh đang len lỏi trong cơ thể cũng đột nhiên biến mất.
Trần Hạo thoả mãn cười, pháp khí khai quang quả không làm mình thất vọng, phòng ngự đúng là quá tốt.
Chầm chậm tiến về một chỗ không có ánh nắng mặt trời trong công trường, trên mặt đất nơi đây có một sợi khí màu đen bay tới bay lui, nhìn thôi cũng thấy khiếp rồi. Trần Hạo do dự một chút, đưa tay tiếp xúc với hắc khí kia.
Sau một khắc, hắn liền cảm nhận được cái lạnh thấu xương truyền từ da vào cơ thể.
Vội vàng thu tay về, Trần Hạo lấy phật châu được khai quang tiến lại gần khí đen, lần này khí đen kia bị ép lui, giống như nó vừa gặp phải thiên địch. Hắn mạnh mẽ đem phật châu tiếp xúc khí đen, khí đen nhất thời tan rã, trong không trung biến mất không để lại dấu vết gì.
Có hiệu quả!
Trần Hạo gật đầu thu hồi phật châu, không tiếp tục thí nghiệm mà theo khí đen tìm kiếm nguyên nhân một lúc.
Không bao lâu, hắn đứng trên một cái hố lõm thật lớn, đây là nơi đào ra đinh sắc trong truyền thuyết sao? Tổng cộng có đến sáu cái hố, mỗi một cái đều sâu hơn 10m, lúc này ánh mặt trời chiếu xuống, bên trong hố không hề thấy bất thứ gì, ngay cả cảm giác âm trầm lạnh lẽo cũng không có.
Bất quá căn cứ vào sự lưu động của khí đen, Trần Hạo có thể khẳng định mấy cái hố này chính là nguồn gốc của đám khi đen kia. Nói cách khác, những điều kỳ là xảy ra ở nơi này đều đến từ mấy cái hố này
Đáng tiếc Trần Hạo không phải thầy phong thủy, không biết sáu cái hố ý gì, sáu cây đinh sắt có thể làm gì? Trấn huyệt sao? Hắn cũng không nhịn được có chút oán thầm.
Mấy người nói khai phá thì cứ khai phá đi, hà tất phải đem chỗ cổ nhân bố trí đều đào lên hết? Dù sao để yên nơi đây cũng chả xảy ra việc gì, chẳng lẽ nghĩ rằng bán mấy cây đinh rỉ sắt kia sẽ được bội tiền à? Cho nên mới nói, chính mình tìm đường chết cũng không trách được người khác.
Trần Hạo lắc đầu, tiếp tục quan sát nơi khác. Lần này lại không có phát hiện khác, rất hiển nhiên Thanh Khê Sơn phát sinh chuyện lạ chính là do khí đen ở nơi này.
Nhưng khí đen này là gì, còn mấy cây đinh sắt kia có công dụng gì, Trần Hạo không biết thì hắn cũng đành phải bó tay.
- Quả nhiên đều phải dựa vào những người chuyên nghiệp rồi, mình chỉ có thể dựa vào giúp quỷ để kiếm cơm mà thôi.
Trần Hạo quay người lại dự định rời đi.
Vốn chỉ muốn nhìn xem một vài thứ mới mẻ mà thôi, có thể giải quyết thì tốt, nếu không giải quyết được cũng chẳng thành vấn đề, hắn sẽ không miễn cưỡng chính mình. Vừa đi được vài bước, Trần Hạo đột nhiên dừng lại, nhìn về một nơi đằng xa.
Đây là ngôi chùa Sơn Tuyền Tự trên Thanh Khê Sơn nổi danh trăm năm. Người ta đồn rằng ngôi chùa này đã tồn tại từ rất lâu rồi, đến nay đã có 400,500 năm tuổi, tuyệt đối đạt tới tiêu chuẩn kiến trúc cổ, là di tích đáng được bảo vệ.
Chỉ tiếc ở dưới hạo kiếp, ngưu quỷ xà thần đều phải phải chịu đòn, càng chưa nói chỉ là một tòa chùa miểu. Lúc đó thậm chí có người ác độc phóng hỏa, nếu không phải được phát hiện đúng lúc thì Thanh Khê Sơn đã bị hủy cả một phần rồi.
Dù vậy, Sơn Tuyền Tự cũng bị thiêu hủy hơn phân nửa, chỉ còn lại một cái chủ điện vẫn đang nỗ lực chống chọi với gió táp mưa sa.
Chỉ hơi trầm ngâm, Trần Hạo vẫn đi về hướng Sơn Tuyền Tự. Trong lòng hắn toát ra một ý niệm cổ quái, muốn đi khảo chứng một chút ý nghĩ của mình có đúng hay không.
MinhLâm - Lục Đạo