Chương 9: Dị thường
Chu Cương bừng tỉnh.
Thảo nào hắn nhiệt tình giúp Liễu Nguyệt Nga như thế, thì ra chính là vì công đức quan trọng như vậy.
Nói cách khác, ngọc phật trong tay mình chính là pháp khí được khai quang trong truyền thuyết?
Giờ khắc này, Chu Cương theo bản năng nắm chặt ngọc phật trong tay, đây chính là bùa hộ mệnh của con gái bảo bối đó!
Chỉ hơi trầm ngâm, Chu Cương lắc đầu nói:
- Những chỗ cậu nói đúng là có không ít, nhưng bất quá là do những lời đồn thất thiệt chiếm đa số. Như vậy đi, tôi sẽ giúp cậu tìm kiếm một chút tư liệu, sau khi tìm được thì tôi sẽ nói cho cậu biết.
Trần Hạo đại hỉ.
Đây là chỗ tốt khi tìm được mối quan hệ đấy. Nếu như tự mình tìm thì khác nào mò kim đáy biển, biết đi nơi nào tìm đây. Mà nếu có người hỗ trợ thì có thể có đích đến rõ ràng, bản thân cũng đỡ được một phần sức lực.
- Vậy thì cảm ơn anh Chu rồi.
Chu Cương cười nói:
- Việc này cũng không tín là chuyện lớn gì, nhấc tay àm thôi, à, lão đệ, không biết cậu có ý kiến gì về việc làm cảnh sát không?
Trần Hạo sửng sốt.
Tự nhiên lại hỏi mình về việc làm cảnh sát? Chẳng lẽ tui còn có thể làm cảnh sát? Nói giỡn quài, tui là đạ sư tương lai đó, làm cảnh sát rồi thì mà ăn.
Chu Cương nhìn thấy Trần Hạo không nói, cho là hắn không thích, vội vàng giải thích:
- Anh biết chú em là người trong giới tu hành, nhàn vân dã hạc, không thích trói buộc, bất quá cậu cũng nói tu hành gian nan, nếu như có thể cùng cảnh sát chúng ta hợp tác, đó cũng là một con đường tố không phải sao? Cổ nhân nói, công môn chi trung hảo tu hành(ý nói nhiều người cùng hợp sức thì mọi người đều có lợi), cảnh sát chúng ta xử lý nhiều loại sự tình, cuối cùng sẽ gâp phải không ít sự tình kỳ lạ, gặp những vấn đề khó hiểu, nếu có chú em hỗ trợ thì chúng ta có thể xử lý tốt hơn, mà cậu cũng có thể từ đó đạt được công đức, đôi bên cùng có lợi, cậu cảm thấy thế nào?
Trần Hạo bừng tỉnh, nghe cũng có lý đấy.
Dù sao đơn đả độc đấu là sao bằng một tổ chức có nhiều nhân lực được chứ.
Hơn nữa, sau này nếu gặp phải ác quỷ lệ quỷ, gây ra một vài vấn đề, lúc nào cũng cần phải có người xử lý hậu sự, bằng không một mình cũng rất phiền phức.
Cân nhắc chỉ chốc lát, Trần Hạo đạo:
- Ý của anh Chu em hiểu rồi, bất quá cũng như anh nói, em là người trong giới tu hành, không thích trói buộc, như vậy đi, nếu Chu ca gặp phải vấn đề không cách nào hiểu cần trợ giúp, thằng em này tuyệt không hai lời, nhưng vấn đề đại cục thì em không có nhúng tay vào, hơn nữa, em lựa chọn cùng Chu ca hợp tác chứ không phải hợp tác với cảnh sát, cho nên Chu ca gặp phải vấn đề gì thì thằng em này có thể giúp một tay, còn những chuyện khác thì nói sau.
Chu Cương vui mừng.
Tuy rằng Trần Hạo hạn chế không ít, thế nhưng chỉ cần đáp ứng thì đã tốt rồi.
- Chú em yên tâm đi, dù sao bây giờ là thế giới khoa học, không thể tuyên dương phong kiến mê tín, anh hiểu.
Chu Cương chăm chú trả lời. Hắn rất rõ những kỳ nhân như Trần Hạo đều có cá tính riêng mình, thậm chí chú ý duyên phận. Bởi vì mình giúp Trần Hạo, cho nên giữa hai người đã có duyên phận, có thể tiếp tục kết giao.
Thế nhưng nếu như chính bản thân không chút kiêng kỵ sử dụng đoạn duyên phận này, có lẽ không lâu sau duyên phận của hắn và Trần Hạo sẽ thật sự cạn, hai người cũng có thể trở thành người dưng.
Không lâu sau, Dương Tuệ quay trở về, một tay nắm tay bé gái, tay còn lại cầm một cái túi đồ ăn nhỏ.
Nhìn thấy Trần Hạo, Dương Tuệ vô cùng vui mừng, vội vàng hỏi han ân cần, thân cận thật giống như người một nhà.
Làm một nữ nhân, suy nghĩ của cô rất đơn giản, Trần Hạo cứu con gái của mình thì chính là ân nhân, hơn nữa Trần Hạo rất có bản lĩnh, người như vậy nếu kết giao cũng không phải là chuyện xấu gì.
Trần Hạo cười ha hả, cũng không thấy ngại, thậm chí ôm lấy Đồng Đồng chơi đùa.
Để cho Chu Cương kinh ngạc là con gái luôn rất nhát gan, sợ người lạ, lại để cho Trần Hạo ôm, hơn nữa còn cười rất vui vẻ, thoạt nhìn rất thích Trần Hạo.
Chờ Dương Tuệ đi làm cơm, Trần Hạo liền ôm Đồng Đồng không muốn xuống, cùng Chu Cương rãnh rỗi trò chuyện.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, Chu Cương nói đến gần nhất xuất hiện một vụ án mạng cổ quái.
Ba tháng trước, tập đoàn Song Long ở Thạch Thành khai phá Thanh Khê Sơn gặp phải một chuyện lạ, thời điểm khai phá vùng phía bắc của Thanh Khê Sơn có đào ra mấy cây đinh sắt dài mấy chục thước thật lớn. Vốn không có xảy ra chuyện gì,
Chẳng qua là khi đinh sắt bị vận chuyển đi, phía bắc Thanh Khê Sơn mỗi đêm đều trở nên lạnh lẽo dị thường, những công nhân ở lại không quá hai ngày sẽ đều bị bệnh, giống như gặp phải ác mộng, sau đó thì tâm thần cũng trở nên thất thường. Lâu ngày, phía bắc Thanh Khê Sơn liền truyền ra các loại lời đồn đãi, chuyện này cảnh sát Thạch Thành bị yêu cầu bí mật điều tra, nhưng cảnh sát buổi tối ở lại cũng sẽ gặp vận mệnh giống như những người công nhân kia, nguyên nhân sự việc đều không thể nào điều tra ra được.
Trần Hạo ngồi nghe, cũng hé miệng cười:
- Chu ca, kỳ thật giữa người và quỷ là hai thế giới, đây là âm dương cách biệt. Nếu mà không phải thiên đại oan khuất, lại vừa gặp các loại cơ duyên xảo hợp chuyển hóa thành ác quỷ lệ quỷ, trên cơ bản thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, giống như Liễu Nguyệt Nga, bị hại chết ba năm vẫn chỉ là một cô hồn dã quỷ, đừng nói báo thù, nếu là sơ ý một chút nói không chừng đã có thể hồn phi phách tán, cho nên trên đời này rất nhiều người chết oan, người xấu lại vẫn có thể tiêu diêu tự tại. Cho nên thế giới vẫn do loài người là chủ, mà không phải yêu ma quỷ quái. Anh nói chuyện ở bắc sơn Thanh Khê Sơn, theo em đoán đó chắc là một nơi dị thường, nếu nói theo cách thông dụng thì nơi này có lực từ trường lạ, những đinh sắt này cho dù không phải là pháp khí thì cũng là đồ vật mà cao nhân dùng để trấn thư gì đó, khi rút ra chỉ ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nên xem ra thứ này cũng không phải mạnh lắm, chỉ cần tìm một cao nhân phong thủy đến bố trí lần nữa nói không chừng có thể dẹp loạn, cũng không phải do quỷ quái gây nên.
Chu Cương lắc đầu nói:
- Tập đoàn Song Long đã làm như vậy, tìm không ít đại sư phong thủy thăm dò, thậm chí còn đã nhiều lần cúng bái hành lễ, lúc mới bắt đầu thì vẫn không xảy ra việc gì. Thế nhưng một tháng trước rốt cục xảy ra chuyện lớn, ba tên cộng nhân công trình trong một đêm đều biến thành băng thi(xác chết đóng băng), nếu không phải tập đoàn Song Long cùng cao tầng Thạch Thành khẩn cấp kiểm soát có mối quan hệ xã hội thì chuyện này đã sớm ầm ĩ lên rồi. Nhưng Thanh Khê Sơn là khu vực thương nghiệp trọng điểm của Thạch Thành trong tương lai, không chỉ có vấn đề thương nghiệp của tập đoàn Song Long mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của Thạch thành, bởi vì chuyện này nên phía trên nháo nhào đi tìm trợ giúp, chú em, cậu là người tu hành, không biết có biện pháp nào để giải quyết hay không?
Trần Hạo có chút kinh ngạc, lại trở nên nghiêm trọng như thế?
Ài, xem ra mấy người họ tìm đều là những tên đại sư lừa đảo rồi, bằng không tùy tiện trấn một cái đã có thể bình an vô sự trong khoảng thời gian dài rồi.
Nhưng mà hình như mình so với mấy tên lừa đảo kia cũng không mạnh hơn được bao nhiêu, dù sao chỉ vừa mới nhận được hệ thống giúp quỷ làm vui, công lực tích lũy vẫn chưa được thâm hậu, càng đừng nói đến những truyền thừa liên quan đến phong thủy.
- Để cho Chu ca thất vọng rồi, sở trường của ta cũng không phải là phong thủy, chỉ biết một chút da lông mà thôi, không thể hoàn toàn chắc chắn giải quyết được.
Trần Hạo không chút do dự trả lời.
Chu Cương có chút thất vọng.
Nhãn thần Trần Hạo khẽ nhúc nhích, tiếp tục nói:
- Bất quá người tu hành chúng ta nhìn thấy sự tình dị thường như vậy cũng không thể thờ ơ, như vậy đi, để em có thời gian đến đó xem một chút tình huống rồi tính tiếp.
Chu Cương vui mừng, vội vàng nói:
- Được, chú em cứ yên tâm, nếu như chú em vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn thì anh sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì của chú đâu.
Rất nhanh, Dương Tuệ đã làm xong một bàn cơm trưa phong phú, Chu Cương cũng lấy ra một bình Mao Đài được cất kỹ, cùng Trần Hạo chén chú chén anh, hai người uống đến quên cả trời đất.
MinhLâm - Lục Đạo