Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 116: Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn Xin Giúp Đỡ

Chương 116: Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn Xin Giúp Đỡ

Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ trong núi, Trần Hạo nhìn mèo mun, gà ngốc và mười lăm con búp bê, bất đắc dĩ nói:
- Haiz, lại đi bụi nữa rồi, xem ra chúng ta chỉ có thể tìm một chỗ trong rừng để nghỉ chân thôi, tự làm tự chịu vậy.
Mèo mun và gà ngốc tuy không hiểu Trần Hạo cùng Triệu Huyền Vũ đạo tâm giao phong như thế nào, bất quá chúng nó có thể cảm nhận được Trần Hạo bất đắc dĩ nên cả hai nhu thuận tiến lên, mỗi đứa đến bên cạnh một cái chân của hắn, cọ a cọ, dùng cách này để dỗ dành Trần Hạo.
Ngay cả mười lăm búp bê ta đồng cũng quấn quanh Trần Hạo.
Trong lòng Trần Hạo ấm áp, mang theo hai nhỏ cùng mười lăm tiểu quỷ khoan thai rời đi.
Tuy lần giao phong đạo tâm này đã mấy đi cơ hội kết giao với người đồng đạo, bất quá Trần Hạo không có thất vọng, cũng không có mê mang.
Dù sao lòng người khác nhau, không ai hoàn toàn giống ai cả.
Triệu Huyền Vũ chính tà rõ ràng, không sai.
Mình thiện ác rõ ràng, cũng không sai.
Bất quá trong lòng Trần Hạo vẫn có thiện niệm đối với Triệu Huyền Vũ, dù Triệu Huyền Vũ không tán đồng mình. Đây chính là đạo của mình, là căn cơ để mình tu hành.
Cho nên lúc Trần Hạo sắp đi đã nói, sau này còn gặp lại.
Bởi vì, đại đạo trăm sông chảy về một biển, điểm cuối cùng chỉ có một, đây cũng là nguyên do Trần Hạo chúc phúc cho vị đạo hữu Triệu Huyền Vũ này.
Một đêm yên bình trôi qua.
Thời điểm trời mông lung sáng thì Trần Hạo đã tỉnh lại.
Không phải có ai quấy rầy mà đơn thuần là vì cảm thấy khó chịu.
Sơn lâm hàn khí rất nặng, khí ẩm nhiều, dù có đống lửa nhưng cũng khó tránh được.
Trần Hạo lên núi chảy một đống mồ hôi, lại không có tắm rửa, hàn khí làm quần áo thấm ướt, cả người cảm thấy vô cùng không thoải mái, tự nhiên không ngủ được.
Trải qua lần này, Trần Hạo hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với con đuòng sơn thủy nhập đạo.
Cái này nếu như không có chuẩn bị vẹn toàn thì nhập đạo bằng niềm tin, chưa đến mấy ngày mà đã giống như dã nhân rồi.
Trần Hạo tỉnh lại, mèo mun và gà ngốc lập tức bò lên, hai nhỏ dựa vào hai bên Trần Hạo, mèo mun chiếm đoạt cánh tay trái, chân trước ôm cổ Trần Hạo. Gà trống chiếm đoạt cánh tay phải, đầu gà chúi vòa nách Trần Hạo.
Ngay cả mười lăm búp bê tà đồng cũng thất linh bát lạc vờn quanh Trần Hạo một vòng.
Trần Hạo nhìn thoáng qua liền dở khóc dở cười.
Hắn luôn cảm giác mình giống như trở thành vú em rồi, nhưng mẹ nó đám hài tử mình chiếu cố không phải là người!
Meo ô!
Mèo đen dùng móng vuốt vuốt mặt, có chút mờ mịt nhìn xung quanh một chút, bộ dáng còn chưa ngủ đã.
Gà trống ngược lại rất thanh tỉnh, nhìn thân thể Trần Hạo một chút, lại nhìn sắc trời mông lung, trong mắt mang theo tinh quang, lạch cạch lạch cạch chạy đến bên trên một hòn đá, nhắm ngay phương đông, hắng giọng một cái, sau đó.
Ò ó o o!
Âm thanh trong trẻo truyền vang sơn dã.
Thanh âm vang lên, toàn bộ sơn lâm tựa hồ cũng trở nên khác biệt, có loại cảm giác bừng bừng sức sống.
Trần Hạo nguyên bản không quan tâm, lại nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn về phía mười lăm búp bê, sau đó thở dài một hơi.
Đám tiểu quỷ vẫn bình yên vô sự.
Hiển nhiên gà trống gáy minh không có thương tổn đến bọn nó.
Huh, tựa hồ tiếng kêu gà ngốc có chút khác biệt, chẳng lẽ con gà ngốc này có thể gáy đến mấy loại tiếng khác nhau sao?
Trần Hạo nhìn gà ngốc không ngừng gáy minh, như có điều suy nghĩ.
Mèo mun bị cuống họng gà trống kêu giật cả mình, mắt mèo rất là khó chịu nhìn chằm chằm gà trống, sau đó vô cùng đáng thương dùng song trảo ôm lấy Trần Hạo, bộ dáng cầu ôm, cầu an ủi.
Trần Hạo tức giận ôm lấy mèo đen, theo bản năng chà mạnh người nó một cáo.
Đù mé, làm sao cảm giác con mèo chết này ngày càng cứng nhỉ, chẳng lẽ con hàng này biến dị rồi?
đ-ng phải Trần Hạo không có chút nhân tính nào, thủ đoạn bỉ ổi chà xát, mèo mun xù lông ra sức tránh thoát cánh tay Trần Hạo, chạy đến một bên, u oán nhìn hắn.
Biểu tình kia tựa hồ muốn nói, chủ nhân không còn giống như trước kia nữa, ngươi thay đổi rồi, ngươi không yêu ta.
Trần Hạo cười ha ha, đứng dậy bắt đầu thu thập.
Chuẩn bị thỏa đáng, một người hai sủng bước lên con đường rời núi.
Đi không lâu, Trần Hạo lần nữa thấy được ngũ phong hung địa.
Lại nhìn một lần nữa, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện nguyên bản năm tòa sơn phong, giờ phút này thế mà chỉ thấy được ba tòa, mặt hai ngọn núi khác đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thậm chí dùng Âm Dương Nhãn, Trần Hạo chỉ nhìn thấy một loại lực lượng huyền ảo lưu chuyển, nguyên bản hai ngọn núi lại bị một khe núi sâu ngăn cách.
Đây là, Ngũ Hành Mê Trận? Hư Ảo Huyễn Cảnh?
Trần Hạo như có điều suy nghĩ.
Nếu như chỉ là người bình thường, nhìn thấy hẻm núi này khẳng định sẽ tránh lui, như thế liền đảm bảo ngũ phong hung địa sẽ không phàm nhân tiếp cận.
Bất quá hung địa như vậy, tiếp tục ẩn thế là việc chính xác nhất.
Trần Hạo cười cười, quay người tiếp tục rời đi.
Lúc trở ra không còn từ từ ngắm phong cảnh nữa nên đi rất nhanh, đến buổi trưa Trần Hạo đã đi ra khỏi Thần Sơn.
Ra khỏi núi, Trần Hạo trực tiếp trở lại phòng trọ tắm rửa sạch sẽ rồi ra tiệm cơm ăn một bữa lớn, sau đó hắn mới cảm giác được cả người tựa như sống lại.
Ở trong trấn nhỏ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Trần Hạo lần nữa bước tiếp con đường hành đạo.
Thuận theo đường cái ở ngoài núi, một đường tiến lên, không nhanh không chậm.
Sau mấy tiếng, Trần Hạo nhìn thấy bóng dáng một tòa thành thị, đang định tiến vào thành phố lượn một vòng thì điện thoại reo lên.
Nhấc điên thoại lên, Trần Hạo phát hiện lại là Wechat thông báo tin tức.
Mà lại tin tức đang không ngừng cập nhật tới.
- Đại sư, tại sao anh không nghe điện thoại?
- Đại sư, anh có ở đó hay không?
- Đại sư, cứu em trai của tôi với.
- Đại sư...
Id gửi tin nhắn đến tên là "con thỏ nhỏ ngoan ngoan".
Đây không phải là cô gái đi cùng Vi Tú Hồng lúc trước sao?
Sau khi gửi tiền lì xì năm vạn thì không còn liên hệ gì nữa, tại sao lúc này lại gửi tin nhắn cho mình?
Vẻ mặt Trần Hạo vô cùng nghi hoặc, sau khi tấp xe vào lề liền mở Wechat.
Nhìn thấy "con thỏ nhỏ ngoan ngoãn" vẫn điên cuồng gửi tin, Trần Hạo vội vàng nhắn lại.
- Đây, đừng spam nữa.
- Đại sư, cuối cùng anh cũng onl rồi, em trai tôi bị ác quỷ ám, cầu xin đại sư cứu nó.
Trần Hạo sững sờ.
Ác quỷ ám? Chính là tên thah niên trẻ tuổi đi theo lúc trước sao? Hắn lại xui xẻo như vậy?
- Nói rõ một chút đi.
Trần Hạo hỏi thăm.
Không bao lâu, "con thỏ nhỏ ngoan ngoãn" liền phát tới một tin tức.
Sau khi nghe xong, Trần Hạo trực tiếp im lặng.
Nguyên lai em trai của "con thỏ nhỏ ngoan ngoãn" bởi vì lúc truóc chân chính nhìn thấy quỷ, trong lúc hiếu kỳ không biết từ nơi nào tìm thấy nước mắt trâu già có thể nhìn thấy quỷ, cùng mấy người bạn đêm hôm khuya khoắt chơi cầu cơ.
Mấy lần đầu cũng không thành công, đám bạn bè kia thấy thế liền mất đi hứng thú, cả đám giải tán. Nhưng ngay đêm qua, cái tên Nhị Hóa kia chưa từ bỏ ý định, thế mà tự mình chạy về quê chơi. Kết quả cũng không biết gặp phải chuyện gì, lúc phát hiện thì Nhị Hóa đã bị bất tỉnh, cả người lạnh toát, hô hấp như có như không, lúc đưa đến bệnh viện cũng không tìm được nguyên nhân.
Nếu không phải "con thỏ nhỏ ngoan ngoãn" tìm tới đám bạn bè của Nhị Hóa hỏi thăm thì cô quả thật không biết thằng em mình dám chơi cái trò này.
Lúc biết chuyện này, cô tự nhiên tìm Trần Hạo xin giúp đỡ.
- Đại sư, cầu xin anh, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần anh cứu em trai tôi.
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn cầu khẩn nói.
Trầm ngâm một lát, Trần Hạo trả lời:
- Nói thật, tôi cũng không thích loại người tự làm tự chịu, rảnh rỗi không biết làm gì đi tìm kích thích, hại người hại mình. Bất quá chị Vi Tú Hồng lúc trước chịu đến gặp con trai, cũng xem như giúp tôi một phần sức, lần này tôi có thể đến giúp cô, xem như trả lại tình nghĩa trước kia. Cô báo địa chỉ đi.
MinhLâm - Lục Đạo


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất