Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 117: Bị Hoài Nghi

Chương 117: Bị Hoài Nghi

Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn là người ở Thanh Châu, đúng lúc vị trí Trần Hạo hiện tại cách Thanh Châu không xa, chạy thẳng một đường, đến đêm Trần Hạo đã tới Thanh Châu.
Sau khi gọi điện thoại, Trần Hạo ở trước cửa bệnh viện thành phố Thanh Châu nhìn thấy con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
- Đại sư, thật sự là làm phiền ngài, lần này là em trai tôi không đúng, tôi cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không để nó làm ra chuyện như vậy nữa.
Nhìn Trần Hạo, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn lúng túng mở miệng.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Có sau này hay không cũng là chuyện của mấy người, cô không cần phải nói với tôi. Đối với loại người tự tim phiền phức, tôi giúp một lần là đủ rồi, nếu như còn tái diễn mong rằng đừng liên hệ với tôi nữa.
Sắc mặt con thỏ nhỏ ngoan ngoãn phức tạp, không nói nữa.
Sau khi Trần Hạo đỗ xe xong, hắn để mèo mun và gà ngốc ở trên xe chờ mình, sau đó cùng con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đi vào bệnh viện.
Trên đường đi, ánh mắt Trần Hạo quan sát bốn phía, dò xét hoàn cảnh bệnh viện.
Từ lúc tu hành đến nay, hắn chưa từng đi vào bệnh viện đến tìm âm hồn.
Giờ phút này nhìn lại, cả tòa bệnh viện cũng chỉ có một vài nơi âm khí tràn ngập, những nơi khác hoàn toàn không có gì bất thường.
Về phần âm hồn, hắn cũng phát hiện mấy cái, đều trốn ở nơi âm u hẻo lánh bệnh viện.
Đang quan sát, đột nhiên có một thân ảnh ngăn ở phía trước, Trần Hạo dừng chân, nhìn kỹ lại.
Người ngăn cản hắn là một gã thanh niên trẻ tuổi, nhìn rất cao to anh tuấn, chỉ là vẻ mặt hoài nghi kia hoàn toàn không giấu diếm gì.
Trần Hạo nghi ngờ nhìn về phía con thỏ nhỏ ngoan ngoan.
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn vội vàng mở miệng nói:
- Bạch Hạo, anh đang làm gì?
Thanh niên đẹp trai bình tĩnh nói:
- Nam Nam, anh đã thương lượng với chú và dì rồi, nên chuyển Tráng Tráng đến bện viện tốt hơn để tiếp nhận chữa trị, em cứ mê tín thế này sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị bệnh của Tráng Tráng.
Anh!
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn chán nản, thế nhưng lại không biết giải thích như thế nào.
Những người chưa từng tận mắt thấy ma quỷ sẽ không tin trên thế giới này có quỷ.
Nếu như không phải tự mình trải quả, cộng thêm em trai lại bởi vì thứ "mê tín" này nên biến thành như vậy, có lẽ cô cũng sẽ có suy nghĩ như gã thanh niên đẹp trai trước mặt này.
Nhưng bây giờ, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn hoàn toàn có thể khẳng định, em trai tuyệt đối không phải bị bệnh, mà là đang bị một thứ hắc ám nào đó tổn thương, nếu không phải thế thì tại sao bệnh viện không tìm ra nguyên nhân chứ.
- Bạch Hạo, em biết anh là vì muốn tốt cho Tráng Tráng, bất quá có thể để cho em thử một lần hay không, nếu như không được vậy em sẽ nghe theo ý kiến của anh.
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn cầu khẩn nói.
Gã thanh niên đẹp trai bình tĩnh mở miệng nói:
- Em nói đã quá muộn, vừa rồi Tráng Tráng đã được đưa đi, anh...
Không đợi gã nói xong, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn liền xù lông, thét to:
- Anh nói cái gì? Tôi không phải nói chờ một chút sao? Tại sao tôi vừa ra ngoài một lúc anh lại dám làm loạn cả lên. Bạch Hạo, tôi nói cho anh biết, nếu như em trai tôi xảy ra vấn đề gì thì anh không xong với tôi đâu.
Tiếng quát của cô vang vọng bốn phía, không ít người kinh ngạc nhìn qua.
Thanh niên đẹp trai nhíu mày:
- Nam Nam, em hay đối mặt với sự thật đi, em trước kia không phải như vậy, tại sao Tráng Tráng xảy ra chuyện em lại trở nên mê tín thế? Em yên tâm, nếu như bện viện trong nước không chữa được, vậy anh sẽ đưa cậu ấy ra nước ngoài chữa trị.
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn lười nói nhảm, cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Trần Hạo, một mặt sốt ruột.
Trần Hạo cuối cùng hiểu ra, nói cả nửa ngày hóa ra người nhà của em gái này không tin vào ba cái thứ mê tín dị đoan.
Bất quá loại sự tình này hắn cũng lười giải thích, cho nên nói thẳng:
- Cậu ấy mới đi không lâu, chắc phòng bệnh còn lưu lại thứ gì đó, cô mang tôi đi xem thử đi.
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đại hỉ, cô vội vàng gật đầu dẫn đường.
Hai người đi thẳng lên trên lầu, sắc mặt thanh niên đẹp trai hơi âm trầm.
Bởi vì kinh doanh, gã và Nam Nam là gia đình thông gia, mặc dù gã rất nguyện ý nhưng Nam Nam lại có thái độ tùy ý, vẫn còn chưa xác định chính xác, bởi vậy em trai Nam Nam vừa xảy ra chuyện, gã liền biểu hiện rất tích cực.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tựa hồ Nam Nam không tin hắn, ngược lại càng tin tưởng một tên lừa đảo không rõ lai lịch.
Không sai, ở trong mắt gã, Trần Hạo chính là một tên lừa đảo.
Dù sao nhìn còn nhỏ hơn gã, cách ăn mặc bình thường, cũng không có khí chất tiên phong đạo cốt gì, làm sao có thể để cho người ta tin tưởng mình là đại sư chứ?
Trầm ngâm một chút, gã thanh niên đẹp trai lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Bên này, Trần Hạo và Nam Nam đi tới lầu bốn bệnh viện, sau đó tiến vào bên trong một phòng bệnh.
Vừa bước, sắc mặt Trần Hạo liền thay đổi.
Trong phòng bệnh có một cỗ âm khí ngưng tụ không tan.
Kiến thức nhiều quỷ như vậy, Trần Hạo đối với âm khí cũng có một chút hiểu biết.
Mặc dù thống nhất cách gọi, nhưng là âm khí cũng chia thành nhiều loại khác nhau.
Tỉ như âm khí vào ban đêm, âm khí bên trong núi rừng, âm khí bổ sung âm hồn, còn có một số âm khí kỳ dị do đại địa sinh ra, thuộc tính của âm khí sẽ mang theo hoặc nhiều hoặc ít các loại khác.
Âm khí phổ thông, vô cùng vô tận, người sống nhiều nhất chỉ cảm giác được hơi lạnh, mức độ nguy hiểm cực thấp.
Âm khí quỷ hồn sẽ theo sự cường đại của quỷ hồn mà tạo thành tổn thương đối với con người.
Giờ phút này âm khí trong phòng bệnh làm cho Trần Hạo cảm thấy khác biệt, âm khí này còn mạnh hơn cả âm khí yêu hồn bổ sung lúc trước nữa.
Đây không phải là một con quỷ bình thường!
Trong lòng Trần Hạo kết luận, sau đó thuận theo âm khí thấy được giường ngủ.
Nguồn gốc phát ra âm khí chính là từ trên chiếc giường bệnh kia, nếu như nói em trai của con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đã từng nằm trên đây, vậy cậu ta quả thật phiền toái to rồi.
- Thế nào? Đại sư, em trai tôi không phải?
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn lo lắng hỏi thăm.
Trần Hạo gật đầu:
- Đúng vậy, em trai cô gặp được quỷ, nếu như không nhanh chóng giải quyết vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sắc mặt con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đại biến, cô đang muốn tiếp tục mở miệng thì một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến:
- Nói hươu nói vượn.
Trần Hạo quay người nhìn lại, liền thấy hai người đi tới, chính là gã thanh niên đẹp trai và một người phụ nữ trung niên ăn mặc giàu có, rất có khí độ.
Giờ phút này, sắc mặt người phụ nữ trung niên khó coi, bà không thèm nhìn Trần Hạo mà quay mặt nói với con thỏ nhỏ ngoan ngoãn:
- Nam Nam, em trai con đã biến thành như vậy, con ở đây còn gây thêm rắc rối, ma với quỷ gì chứ, tất cả đều là lừa gạt mà thôi.
Trần Hạo nghe vậy, hé miệng cười một tiếng, cũng không hề tức giận.
Hắn kiên trì đạo nghĩa trong lòng mình, có ân tất báo, có nợ tất trả. Vì thế lúc này hắn mới đến hỗ trợ.
Nếu như như người ta không cần vậy thì quên đi, dù sao cũng chỉ là người dưng, thích thế nào nói thế nào thì nói, tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn nhìn người tới, trước hung hăng nhìn chằm chằm gã thanh niên đẹp trai kia, lúc này mới vội vàng nói:
- Mẹ, đây là sự thật, em nó không phải bị bệnh, nó bị...
- Đủ rồi!
Phụ nữ trung niên cắt ngang lời của cô, cường ngạnh nói:
- Em trai con đã được chuyển lên bệnh viện tỉnh, con đi về với mẹ.
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn còn muốn mở miệng.
Trần Hạo trước tiên nói:
- Ngại quá, có thể để tôi nói một câu không?
Mấy người nhìn về phía hắn, vẻ mặt con thỏ nhỏ ngoan ngoãn áy náy, còn người phụ nữ trung niên thì lạnh lùng, tên thanh niên đẹp trai lại bình tĩnh.
Trần Hạo cười nói:
- Là vì Vi Tú Hồng cho nên tôi mới đến giúp, nhưng hiện tại xem ra không cần đến tôi nữa rồi. Ok, xem cũng đã xem, kết quả cũng đã nói, tin hay không thì tùy mấy người, nhân quả tôi đã trả xong, chúng ta cũng không cần gặp nhau nữa, cáo từ.
Dứt lời, Trần Hạo cất bước rời đi.
Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn muốn chặn đường nhưng lại bị thanh niên đẹp trai tiến lên giữ chặt, chỉ có thể sốt ruột rơi nước mắt.
Lục Đạo - TruyenYY.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất