Chương 125: Dục Linh
Ngoài miệng nói hay lắm, thế nhưng lần này Mao Quyền còn quay về nhanh hơn lần trước nữa.
Đồng thời sắc mặt Mao Quyền cũng trở nên hoảng sợ vô cùng:
- Đại sư, không xong rồi, con quái vật kia tôi không giải quyết nổi.
Mặt Trần Hạo đen lại.
Khó trách con hàng này không lên làm đại ca nổi, lấy cái cách làm việc này cho dù lúc còn sống không bị người ta hố chết thì cả đời cũng chỉ có thể làm tiểu đệ mà thôi.
Bất quá Mao Quyền đã nói có quái vật, chắn hẳn xảy ra vấn đề gì rồi.
Trần Hạo nhìn lên căn phòng kia suy nghĩ một chút, thân ảnh đột nhiên chuyển động, mượn nhờ mặt tường bay lên lên hai ba mét, sau đó bắt lấy bệ cửa sổ, xoay người đi lên.
Mao Quyền nhìn trợn mắt hốc mồm, theo bản năng hô một tiếng:
- Vãi beep.
Hắn là quỷ nên có thể bay, nhưng Trần Hạo là người mà.
Mao Quyền rất rõ ràng, người sống không thể nào bay được, chí ít hắn chưa từng thấy người nào có thể bay như thế.
Mà Trần Hạo lúc này biểu hiện khốc soái (soái ca lãnh khốc) giống như trong phim, quả thật làm cho Mao Quyền hoa mắt thần mê, âm thầm ảo tưởng, nếu như lúc còn sống mình có thể ngưu bức giống thế thì tốt biết bao!
Mặc kệ Mao Quyền đang yy, Trần Hạo leo lên cửa sổ liền thấy tràng cảnh bên trong.
Vừa nhìn sơ Trần Hạo liền biến sắc.
Trong cửa sổ gian phòng, bảy tám nam nữ trẻ tuổi trần truồng nằm ngổn ngang, mỗi người dường như đang bị hôn mê.
Mà ở giữa đám nam nữ trẻ tuổi này có một linh thể quỷ dị đang lơ lửng, duỗi ra từng cái xúc tu nhỏ dài màu đỏ xuyên thẳng vào trán mấy người, tựa hồ như đang hấp thu cái gì, thân thể mấy người trẻ tuổi kia run run không biết là đang thống khổ hay vui sướng nữa.
Ma linh thể này chính là quỷ vật lúc trước hắn nhìn thấy.
Bất quá hình thể quỷ vật lúc này đã thay đổi.
Ngoại trừ thân thể có hình người ra thì những nới khác không có chỗ nào nhìn giống con người cả.
Đầu quỷ vật này đầu hình tròn dẹp lớn giống như con ếch, đầu bóng loáng, hai bên có lông, miệng toét ra, không có. . . con mắt!
Hai tay và hai chân biến thành mấy chục cái xúc tua màu đỏ, một bộ phận kết nối nam nữ, bộ phận còn lại dính chặt đầu tường, như thế mới khiến quỷ vật lơ lửng.
Trần Hạo nhìn xong cũng phải hít một hơi khí lạnh, rung động không hiểu.
Tựa hồ trong Tàng Thư Các Bạch Hạc Quan cũng không có thông tin về loại linh thể này? Thứ này rốt cục là gì cơ chứ!
Quan trọng là thứ quỷ vật này lại có thể biến thành âm hồn bình thường, ngay cả Âm Dương Nhãn cũng không thể nhìn thấu được?
Lúc Trần Hạo đang giật mình, quái vật linh thể này cũng phát hiện ra Trần Hạo, bỗng nhiên trong hốc mắt trống rỗng hiện ra hai điểm đỏ, tà khí bức người.
Trần Hạo lập tức cảm nhận được một loại hô hoán không hiểu, giống như có một loạt lời nói khó hiểu liên miên bất tận, vô cùng mị hoặc, tựa hồ muốn dẫn ra dục vọng sâu trong đáy lòng của Trần Hạo, cùng lúc đó, trước mắt Trần Hạo tựa hồ xuất hiện vô số mỹ nữ, bộ dáng dâm đãng, mặt mày gợi tình, không ngừng kích thích hắn.
Sau một khắc, trên tay hắn truyền đến một cỗ lực lượng như hòa, đôi mắt Trần Hạo trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, sau đó, Trần Hạo cũng không tiếp tục do dự mà phá cửa sổ lao vào, vung tay đánh thẳng về phía quái vật kia.
Ầm!
Một tiếng như kinh lôi vang lên, con quái vật kia không ngờ tới Trần Hạo lại có thể tránh thoát được huyễn thuật của mính, nó bị một chưởng của Trần Hạo đánh thẳng vào lực, lôi quang léo lên rồi biến mất, nó trực tiếp bị đánh bay văng thẳng lên vách tường.
Cũng không biết là thay đổi sau khi biến thân hay có ngyên nhân nào khác, giờ phút này quái vật giống như có thực thể, trực tiếp bám lên trên vách tường, tà quang màu đỏ trên thân thể nhanh chóng biến mất, thân thể chuyển từ hình thái quái vật về trạng thái âm hồn.
Bất quá dính phải một chiêu Chưởng Tâm Lôi, quái vật biến thành âm hồn cũng ngây ngốc, thân thể trong suốt hơn rất nhiều, xem ra nó đã bị trọng thương.
Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, lần nữa bay vút qua, đưa tay bóp cổ quỷ vật, nhấc bổng nó lên.
- Ngươi không được giết ta, ta là đệ tử dưới trướng Tà Vương.
Quỷ vật rốt cục tỉnh táo lại, sau đó vạn phần hoảng sợ kêu to.
Trần Hạo cười lạnh:
- Ngươi nói không giết liền không giết à, vậy vừa rồi ngươi mị hoặc ta có thử nghĩ hậu quả không?
Quỷ vật vội vàng cầu xin tha thứ:
- Đại sư, tiểu quỷ biết sai rồi, xin đại sư tha mạng.
Trần Hạo hừ lạnh nói:
- Muốn bản đại sư tha mạng? Vậy mau nói ngươi là thứ gì, khi nãy đang làm gì? Còn nữa, Tà Vương trong miệng ngươi là ai?
Quỷ vật bị đánh đến phát sợ, nó căn bản không dám giấu diếm, dùng một hơi kể hết tất cả những thứ mình biết ra.
Nghe nó nói chuyện, Trần Hạo lập tức biến sắc, cuối cùng nhớ ra bên trong một quyển sách cổ tên là Quỷ Dị Kí Sự trong Bạch Hạc Quan có giới thiệu.
Thứ này hắn quả thật biết. Nó tên là Dục Linh!
Dục Linh là một loại tồn tại khác xa so với quỷ vật bình thường, bởi vì bọn chúng không phải chết một cách tự nhiên, mà là lúc sống bị người ta trực tiếp rút hồn phách ra, trải qua mấy thủ đoạn tà ác kích thích dục vọng tâm linh, cuối cùng chuyển hóa thành Dục Linh.
Dục Linh có sáu loại, Hỉ Dục, Nộ Dục, Khẩu Dục, Sáp Dục (ham muốn xxx), Bi Dục, Tử Dục.
Sáu loại dục linh này đều có chỗ quỷ dị và thần kỳ riêng của mình, một khi hoàn toàn trưởng thành sẽ rất khó đối phó.
Quỷ vật trước mắt chính là Sáp Dục bên trong sáu loại Dục Linh, chuyên môn hấp thu, xâm chiếm dục vọng giao hoang trong lúc nam nữ đang "mây mưa". Mà dục vọng của những người này sau khi bị nó xâm chiếm sẽ càng khếch đại hơn, từ đây hành động vô độ dẫn tới hao tổn thân thể, trên cơ bản sống không quá mười năm.
Lúc xem Quỷ Dị Kí Sự, phần giới thiệu về Dục Linh cũng vô cùng ít ỏi, bởi vì tồn tại Dục Linh quá mức quỷ dị, hình thái cũng không giống nhau, lúc bình thường không thể nào nhìn ra được, trừ khi nó chủ động hiện thân.
Sáp Dục Linh trước mắt này chỉ là Dục Linh phổ thông mà thôi,mới thành hình không lâu, không khó đối phó, nhưng Tà Vương sau lưng nó hẳn mà một loại Dục Linh cường đại nào đó, từ cái xưng hào Tà Vương liền có thể nhìn ra.
Nếu như quỷ vật không có năng lực cường đại thì căn bản không dám xưng vương.
Sau khi nói xong, Sáp Dục Linh tựa hồ cũng phản ứng lại, biểu lộ từ hoảng sợ biến thành bình tĩnh, ngạo nghễ nói:
- Ta khuyên ngươi nên thả ta đi, nếu như Tà Vương đại nhân xuất thủ vậy ngươi chết là cái chắc
Trần Hạo cười cười, cổ tay bóp cổ Dục Linh bỗng nhiên xuất hiện vô số lôi quang.
Lốp bốp, vẻ mặt ngạo nghễ của Dục Linh bỗng nhiên biến mất, ánh mắt của nó ngốc trệ, thân thể dần dần tan biến đi không còn sót lại gì.
Uy hiếp ta? Người tu hành tuân theo bản tâm, đã gặp vậy nhất định phải làm, lâm trận lùi bước, sợ đầu sợ đuôi, còn tu đạo cái lông gì? Trên đường trường sinh, có nhiều kiếp nạn còn đáng sợ hơn cái tên Tà Vương gì gì đó? Ngươi hù ai đây?
Sau khi giải quyết Dục Linh, Trần Hạo lại liếc mắt nhìn mấy tên nam nữ trần truồng trên mặt đất, hắn thở dài một tiếng.
Những người này cũng là tự làm tự chịu, hảo hảo sinh hoạt không tốt sao? Đột nhiên tinh trùng lên não muốn tìm kích thích, tốt a, bây giờ bị Dục Linh từng bước xâm chiếm dục vọng, tương lai của mấy người sẽ càng kích thích hơn, kích thích đến chết luôn!
Người có trăm loại, mấy người trước mắt chính là một trong những loại người Trần Hạo không chào đón, đừng nói hiện tại hắn không có biện pháp giải quyết sự tình này, cho dù có, hắn cũng sẽ không quản.
Gieo ác nhân, vậy cũng đành chịu ác quả mà thôi.
Lục Đạo - TruyenYY.com