Chương 126: Hoàn Thành Di Nguyện Ăn No
Lúc trở về nhà Tiểu Cường thì Trần Hạo phát hiện gia đình bọn họ tựa như quay lại khoảng thời gian lúc trước, ba người đều cưới cười nói nói vô cùng tự nhiên.
Nhìn thấy Trần Hạo, nụ cười trên khuôn mặt cha mẹ cậu bé biến mất, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Sau khi nói chuyện bọn họ mới hiểu ra con trai của mình lần này trở về là để hoàn thành di nguyện, sau khi hoàn thành tâm nguyền thì con trai phải đi đầu thai chuyển kiếp.
Mặc dù con trai đã chết được hơn một năm, thế nhưng tình yêu của cha mẹ dành cho con mình mãi mãi không thay đổi, nhìn thấy con mình sắp trở thành con người khác, loại cảm giác này bọn họ cảm thấy không dễ chịu chút nào.
- Nói xong sao?
Trần Hạo lạnh nhạt hỏi.
Thiếu phụ nhếch miệng, muốn nói lại thôi.
Cậu bé đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, không còn sợ hãi, cười nói:
- Cảm ơn đại sư đã giúp Tiểu Cường hoàn thành di nguyện, em đã không còn lưu luyến gì.
Ding: Quỷ hồn Lưu Cường đi đụng chết, oan hồn hai năm bốn tháng, di nguyện hoàn thành, ban thưởng pháp thuật Khai Linh Nhãn.
Cảm nhận được tin tức xuất hiện trong đầu, Trần Hạo hài lòng cười một tiếng, sau đó yên lặng nhìn cậu bé đang được ánh sáng nhu hòa bao phủ bay lên.
Nước mắt thiếu phụ lần nữa chảy xuống, có vui vẻ, cũng có thống khổ.
Người đàn ông tóc húi cua ôm bả vai vợ mình, cố gắng trấn an cô, chỉ là khóe mắt của anh ta cũng không kìm được nước mắt.
- Cha, mẹ, con đi đây, cha mẹ nhất định phải bảo vệ em thật tốt, đừng để nó trốn ra ngoài giống con.
Cậu bé cười tủm tỉm nói, cuối cùng biến mất trong hư không.
Thiếu phụ bịt miệng lại, vùi đầu vào trong ngực của chồng mình.
Người đàn ông tóc húi cua nhìn về phía Trần Hạo, anh ta miễng cưỡng cười nói:
- Cảm ơn đại sư đã giúp đỡ, lúc trước có chỗ nào không phải, mong đại sư bỏ qua cho
Trần Hạo lắc đầu:
- Không sao, chuyện đã xong, vậy cũng xin cáo từ hai vị
Nói xong, Trần Hạo xoay người rời đi.
Người đàn ông tóc húi cua vội vàng nói:
- Đại sư giúp con trai chúng tôi hoàn thành di nguyện, cũng giúp vợ chồng chúng tôi giải quyế khúc mắc, xin hỏi thù lao thế nào?
Trần Hạo cũng không quay đầu lại nói:
- Làm việc thiện sẽ có thiện quả, thù lao tôi đã nhận rồi.
Đi xuống dưới đất, Trần Hạo phát hiện xung quanh chung cư có rất nhiều người đang tu tập, bọn họ đang nhìn cửa sổ bị phá vỡ kia nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên động tĩnh lúc trước đã kinh động đến nhiều người xung quanh.
Bất quá Trần Hạo không hề để tâm, cho dù cảnh sát tới cũng chỉ phát hiện nhóm nam nữ thác loạn mà thôi, so với chuyện này thì ô cửa bị vỡ kia chẳng là gì cả.
Lên xe, trở về.
Mao Quyền ngồi ở ghế phụ lái, tâm trạng có chút bứt rứt bất an.
Toàn bộ quá trình đưa Tiểu Cường về nhà đều do một tay đại sư thực hiện, hắn chả giúp ích được gì, chuyện này làm cho "chân chạy tiểu đệ vương" Mao Quyền có chút chột dạ.
Liệu đại sư có xem thường mình hay không? Mình không giúp ích được gì co đại sư, liệu đại sư có giúp mình hoàn thành tâm nguyện hay không?
Trong lúc Mao Quyền lo lắng, Trần Hạo đột nhiên mở miệng:
- Thế nào? Tại sao bộ dạng lại nặng nề như thế?
Mao Quyền vội vàng hoàn hồn, cười khan nói:
- Đại sư, chuyện kia, tiếp theo ngài còn ở lại Thanh Châu không?
Trần Hạo cười nói:
- Nhà cũng đã thuê rồi, dù thế nào cũng không thể lãng phí được, bất quá chuyện giúp quỷ này cũng không dễ dàng, như vậy đi, giao cho anh thêm một nhiệm vụ, anh đi liên lạc với những quỷ hồn kia, trước tiên điều tra ra thân phận cùng nguyên nhân cái chết, sau đó hỏi thăm di nguyện của bọn họ rồi đến tìm tôi, để tôi xem thử có thể giúp được ai, tôi dự định trước đi rời khỏi thì giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu
Mao Quyền đại hỉ, không vứt bỏ mình là tốt rồi, hắn vội vàng vỗ ngực nói:
- Đại sư yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt, cam đoan không phát sinh ra vấn đề gì nữa
Sau khi trở lại nhà thuê, Trần Hạo đốt cho Mao Quyền một cây linh hương, xem như ban thưởng cho lần bôn ba này.
Một đêm vô sự, ngày thứ hai Trần Hạo liền đi mua sắm số lượng lớn.
Chủ yếu là Hùng Lệ Lệ muốn mua mấy phần tài liệu dạy học cho trẻ nhỏ, thuận tiện mua chút đồ ăn và đồ chơi cho con nít.
Sau khi trở về nhìn thấy Trần Hạo mua tài liệu giảng dạy, Hùng Lệ Lệ đại hỉ, bộ dáng giáo viên nhân dân nhảy lên vì vui sướng.
Nói đến cùng thì lúc trước tỷ tỷ ta cũng là một học sinh giỏi đi!
Bất quá xảy ra một chuyện ngoài ý muốn làm cho Hùng Lệ Lệ và Trần Hạo vui mừng.
Trần Hạo mua Hamburger chân gà, Hùng Lệ Lệ lại có loại cảm xúc khát vọng mãnh liệt, sau đó Trần Hạo để cô thử một chút, kết quả Hùng Lệ Lệ trực tiếp hút tinh hoa Hamburger chân gà, thế mà lại hữu dụng hơn cả linh hương, cảm giác đói bụng biến mất một chút.
Sự tình ngoài ý muốn này làm cho Trần Hạo có minh ngộ.
Nguyên lai tình huống của Hùng Lệ Lệ là đói thật, cần đồ ăn mới có thể nhét đầy cái bao tử, linh hương mặc dù có tác dụng cực lớn với quỷ hồn nhưng cũng không thể mang lại cảm giác chắc bụng như đồ ăn được.
Hiểu ra thứ Hùng Lệ Lệ cần, Trần Hạo cũng không do dự, lần nữa mua Hamburger chân gà số lượng lớn, hơn nữa còn mấy loại thức ăn khác.
Đắng tiếc mặt Trần Hạo lại đen thùi.
Mình bỏ ra mấy ngàn tệ chì có thể giảm bớt cảm giác đói bụng của Hùng Lệ Lệ, khoảng cách với cái gọi làn "ăn no" quả thật còn quá xa.
Đây là đang ép mình vung tiền ư!
Khốn kiếp, bản đại sư làm nhiệm vụ từ trước đến nay đều là tốn hao nhỏ, thu hoạch lớn.
Lần này lại bị hố hàng.
Bất quá vì mười năm đạo hạnh, Trần Hạo mặc dù đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nhưng đạo hạnh lại là thứ căn bản nhất.
Thế là Trần Hạo lái xe tự mình đi mua các loại đồ ăn cho Hùng Lệ Lệ, đến từng tiệm cơm, thứ khác không muốn, chỉ muốn món chính, màn thầu thành khung, cơm cả nồi, trong một khoảng thời gian ngắn Trần Hạo đã tiêu phí gần mười vạn tệ, cũng lưu lại một truyền thuyết thần bí ở Thanh Châu, rốt cục Hùng Lệ Lệ đã ăn no rồi.
Trong lúc Hùng Lệ Lệ vui vẻ hô lên mình đã ăn no, thanh âm hệ thống cũng đồng thời vang lên.
- Uổng mạng Quỷ Hùng Lệ Lệ, oan hồn một năm lẻ bảy tháng, di nguyện hoàn thành, ban thưởng mười năm đạo hạnh.
Nương theo thanh âm, một cỗ pháp lực bàng bạc xuất hiện ở trong đan điền Trần Hạo, dung hợp, tạo thành một cỗ pháp lực cường đại hơn hai mươi năm đạo hạnh.
Trong lúc đắc ý cảm nhận thực lực của mình được tăng cường, Trần Hạo đột nhiên phản ứng lại.
Í, không đúng, mình không phải còn cần Hùng Lệ Lệ làm cô giáo cho mười lăm tên quỷ nhỏ ở nhà ư, hiện tại di nguyện hoàn thành rồi thì ai sẽ dạy học cho mấy bé quỷ nhà ca?
Trong lòng kinh ngạc, Trần Hạo nhìn về phía Hùng Lệ Lệ, lập tức sửng sốt.
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, cơ bản vào lúc hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, liền sẽ độ hóa quỷ vật tiến vào luân hồi.
Thế nhưng nhìn Hùng Lệ Lệ sờ cái bụng nhỏ đang phình lên, nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, một mặt đắc ý, hoàn toàn không có bộ dáng sắp đi vào luân hồi mà?
WTF? Tình huống gì đây? Hệ thống đại lão đâu? Đừng có đùa vô lại nhaaa, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi mà vẫn không đưa người ta đi? Cầu lời giải thích?
Trần Hạo có chút lo lắng kêu gọi trong lòng.
Dù sao so với việc dạy học mấy bé quỷ, hắn lại lo lắng hệ thống xảy ra vấn đề hơn, nếu như sau này giúp quỷ mà không thể đưa người ta vào luân hồi thì phải làm sao bây giờ? Thanh danh đại sư của ca sẽ bị hủy không còn một mảnh luôn!
Thế nhưng mặc cho Trần Hạo kêu gọi thế nào thì hệ thống đại lão vẫn cao lãnh như cũ, ngoại trừ làm nhiệm vụ, nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, muốn nói nhảm à? Không có cửa.
Trần Hạo chần chờ một chút, nhìn về phía Hùng Lệ Lệ hỏi:
- À, ừm, Lệ Lệ à? Bây giờ em có cảm giác như thế nào?
Lục Đạo - TruyenYY.com