Chương 131: Không Sợ
- Lợi hại như vậy! Lão gia nhà ông trâu thật!
Trần Hạo nghe xong liền tỏ vẻ sợ hãi lẫn thán phục.
Lão quỷ lập tức ngạo nghễ nói:
- Còn phải nói, hơn một trăm năm trước, lão gia nhà tôi cũng là một đại nhân vật nổi tiếng trong giới tu hành đấy. Nhưng sau đó lão quỷ lại lập tức thở dài nói:
- Chỉ tiếc tu hành khó khăn, truyền thừa lại chẳng dễ dàng, lão gia nhà tôi vất vả lắm mới có hậu duệ, thế nhưng lại gặp tai vạ bất ngờ, vì tiểu thiếu gia, lão gia đã phí hết tâm huyết, không tiếc liều mạng hồn phi phách tán để chuẩn bị đường lui cho tiểu thiếu gia, không ngờ đã bố trí đủ kiểu, thế nhưng hơm nay tiểu thiếu gia nhà tôi vẫn gặp phải kiếp nạn này.
Trần Hạo ý vị thâm trường mở miệng nói:
- Thời gian hơn một trăm năm, thế mà ông lại bị một tên ác linh trục xuất? Xem ra ông không dốc lòng tu hành rồi.
Lão quỷ cười khan nói:
- Đại sư, ngài là cao nhân Đạo môn, hẳn là thấy oán khí trên người tôi rất nặng, đây là vì khi tôi còn sống giết người, bị cừu nhân hạ lời nguyền rủa, chết đi vẫn có thể giữ được hồn thể hoàn chỉnh đã là thiên đại cơ duyên rồi, tôi nào còn dám hi vọng xa vời đến việc có thể tu hành, nếu không phải được Địa Linh Cung che chở, lão hủ đã sớm hồn phi phách tán rồi.
Trần Hạo gật đầu, tiếp tục nói:
- Vì không tận mắt nhìn thấy nên tôi chỉ có thể tin một nửa, như vậy đi, ông dẫn tôi đi gặp thiếu gia nhà ông, nếu như tình huống đúng như ông nói, tương lai thiếu gia của ông sẽ trở thành một kẻ trâu bò, vậy tôi cũng có thể kết giao.
Lão quỷ vô cùng vui mừng, vội vàng nói:
- Đại sư, lão hủ nguyện ý dẫn đường, hi vọng đại sư có thể nhìn rõ mọi việc, làm chủ cho thiếu gia nhà tôi.
Sau đó, một người một quỷ thêm hai linh sủng cùng đi vào sâu trong núi rừng.
Vừa đi, Trần Hạo vừa tiếp tục hỏi chuyện, rất nhanh hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, lão quỷ này tên là Lý Sơn, khi sống sinh vào thời kỳ rối loạn, sống cũng không dễ dàng. Hơn ba mươi tuổi, thê tử chết bệnh, nhi tử chết đói, cuối cùng ông ta không vượt qua nổi liền lên núi làm thổ phí, bởi vì dáng dấp cao lớn, nên được xưng là Tiểu Lý Quỳ. Đừng thấy cái tên này mà lầm, trên thực tế khi Lý Sơn làm thổ phỉ, ông ta chưa từng giết người, ngược lại có một lần đi cướp bị người ta mai phục, chút nữa đã bỏ mạng, cuối cùng được một vị cao nhân ở đó cứu chữa, ông ta cảm tạ ân cứu mạng nên mới đi theo vị cao nhân này.
Mặc dù bởi vì thiên phú và tuổi tác, Lý Sơn không thể tu hành, nhưng cũng có ăn có uống, cuộc sống trôi qua cũng không tệ.
Nhưng đời ngươi làm sao có thể tính được số trời, hơn mười năm sau, vị cao nhân cứu Lý Sơn bởi vì tính được tu hành của bản thân đã đến thời điểm cuối cùng, nên quyết định kéo dài huyết mạch, đem sở học cả đời mình truyền xuống. Đáng tiếc vị cao nhân này khi hành đạo đã đắc tội không ít người, thế nên lúc thê tử của vị cao nhân này mang thai, hắn liền đi tìm ít linh dược chuẩn bị khi thai nhi được sinh ra sẽ truyền lại sở học cả đời của hắn, nhưng cừu nhân của hắn nhân cơ hội này đánh lén trả thù, mặc dù thê tử của vị cao nhân này cũng không phải người bình thường, nhưng khi bị ám toán, thai nhi vẫn bị ảnh hưởng, Lý Sơn lúc ấy cũng liều mạng ngăn cản, hắn chém giết được một người, nhưng lại bị người kia trước khi chết nguyền rủa.
Đến lúc vị cao nhân kia về tới, chém giết những kẻ ám toán, lại phát hiện lời nguyền rủa ác độc đã gieo trên người thê tử ảnh hưởng tới cả thai nhi bên trong, khiến huyết mạch vặn vẹo, chuyển hóa Cửu Âm.
Mặc dù như thế, thê tử hắn vẫn kiên trì sinh con ra, nhưng bởi vì huyết mạch tương liên, bản thân nàng cũng bị âm pháp ăn mòn, hao tổn cực lớn, không lâu sau khi sinh con ra liền qua đời.
Cao nhân kia tìm biện pháp khắp nơi, nhưng vẫn không có cách nào cứu được đứa trẻ, cuối cùng hắn lựa chọn hi sinh chính mình, chấp nhận bị trời phạt, vì đứa trẻ mới ra đời tạo nên Địa Linh Cung, con đường tắc này rõ ràng đã vi phạm đạo trời.
Lý Sơn sau khi bị trúng nguyền rủa cũng không sống được lâu nữa, ông ta vì báo ân, lựa chọn tự sát, sau đó lấy thân phận âm linh để bảo vệ tiểu chủ nhân.
Có thể nói, câu chuyện của cả gia đình này có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết dài khúc chiết đầy cảm động.
Trần Hạo gặp qua quỷ cũng không ít, mắt nhìn quỷ cũng có thể nhìn ra được một hai phần thật giả.
Chuyện mà lão quỷ Lý Sơn nói, không ngập ngừng cũng không dừng lại, ngữ khí chân thành tha thiết, tình cảm phong phú, không giống như nói láo bịa chuyện.
Cho nên Trần Hạo đối với việc của Lý Sơn cũng tín nhiệm mấy phần.
Đương nhiên, nếu như lão quỷ này thật sự là một kẻ có tài năng bịa chuyện ngay tại chỗ, hơn nữa còn có thể bịa đến mức đặc sắc như thế, thể hiện được cả tấm lòng rung động, vậy cho dù Trần Hạo bị lừa thì hắn vẫn bội phục ba phần, quỷ có tài bậc này cũng vô cùng hiếm thấy.
Tựa như nghĩ đến cái gì, Trần Hạo đột nhiên mở miệng nói:
- Lý đại gia, nguyện vọng sau khi chết của ông chính là bảo vệ tiểu thiếu gia, đến lúc hắn có thể lần nữa xuất hiện trên đời mới thôi sao?
Lý Sơn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chịu ân một giọt, báo ân một dòng, Lý Sơn tôi mặc dù không đọc thi thư, nhưng cũng biết trung nghĩa. Cao nhân đã cứu tính mệnh tôi, còn đối xử vô cùng tử tế với tôi,cho tôi hưởng phú quý vài chục năm, tiểu thiếu gia là do tôi nhìn lớn lên, giống như con của chính mình, cho dù là quỷ, tôi cũng muốn bảo vệ tiểu thiếu gia, ác linh kia ngấp nghé Địa Linh Cung, phá hoại tiểu thiếu gia tu hành, thiên lý bất dung. Nếu có cơ hội, cho dù là đồng quy vu tận, tôi cũng cam nguyện.
Ding: Quỷ tự sát Lý Sơn, oan hồn một trăm ba mươi bảy năm, hoàn thành di nguyện ban thưởng Thiên Cương Kiếm Pháp.
Lông mày Trần Hạo khẽ nhướng lên, cố gắng áp chế vui vẻ trong lòng.
Ngọa tào, hệ thống đại lão công bố nhiệm vụ, lời Lý Sơn nói là sự thật, tình cảm của hắn đối với Tà Vương kia cũng là thật.
Nhưng kinh hỉ lớn nhất chính là ban thưởng.
Trước đó nhiệm vụ của Bạch lão đầu ban thưởng Thất Tinh Kiếm Pháp, bởi vì đạo tâm kiên trì, Trần Hạo chỉ có thể từ bỏ.
Không nghĩ tới hiện tại mới qua một ngày lại có ban thưởng kiếm pháp khác, nghe tên kiếm pháp này này còn trâu bò hơn cả Thất Tinh Kiếm pháp!
Vì phần thưởng này, ác linh kia nhất định phải trừ!
Nhận được nhiệm vụ, Trần Hạo nhìn Lý Sơn cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, không chỉ vì phần thưởng, mà còn vì Lý Sơn kiên trì với trung nghĩa, nếu như ở thời hiện đại này, ngàn dặm cũng khó tìm được một người như thế.
Hơn mười phút sau, hai người vừa ra khỏi sơn lâm, có hai ác quỷ đột nhiên nhảy ra ngăn Trần Hạo.
- Lý Sơn, ông muốn mang người sống đến Linh Cung? Không sợ Tà Vương đại nhân trách tội sao?
Một tên ác quỷ lạnh lùng mở miệng.
Lý Sơn nghe vậy liền nổi giận.
Ông ta ở Địa Linh Cung đã nhiều năm, cũng coi là nhà của mình, hiện tại những kẻ ngoại lai từ đâu đến muốn cướp địa bàn này còn dám hỏi ông ta như thế? Bọn chúng thật sự nghĩ chúng là chủ nhân nơi này sao?
Sắc mặt Lý Sơn trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Vị tiên sinh này là bạn cũ của lão gia nhà ta, nghe nói tiểu thiếu gia ở nơi này, hôm nay tới đây bái phỏng, việc này cần ngươi quản sao?
Ác quỷ kinh ngạc liếc nhìn Trần Hạo, sau đó trào phúng cười nói:
- Bạn cũ của lão gia nhà ngươi? Lừa ai đây? Làm sao? Là nhìn thấy Mạnh đại nhân dỗ Tà Vương vui vẻ, ông không cam tâm, muốn tìm người sống đến giúp đỡ? Không sợ kẻ này không chịu được sát khí ở Linh Cung à.
Lý Sơn chán nản, đang muốn nói tiếp, Trần Hạo đột nhiên mở miệng nói:
- Tiểu Hắc, xông lên.
Meo ô!
Mèo mun trong nháy mắt lớn lên, như cuồng phong điện chớp, nháy mắt đã hút hai tên ác quỷ kia vào bụng, hạnh phúc đến nheo mắt lại.
Nó cảm giác hôm nay khẳng định là một ngày may mắn của mình, tiệc đến không ngừng, ăn đến đắc ý a!
Lý Sơn nhìn thấy liền trợn tròn hai mắt.
Một lời không hợp liền giết người, tên này quả thật là đại sư à?
Trần Hạo cười nói:
- Lý đại gia, không phải tôi nói ngài chứ, những kẻ này đã tới cửa khi dễ ông rồi, ăn cướp trắng trợn như thế mà ông còn có thể nhẫn nhịn? Dũng khí khi còn sống đối đâu? Ông như thế này làm sao có thể bảo vệ cho tiểu thiếu gia nhà ông?
Lý Sơn run lên một lát, sau đó lại cười, thân thể già nua gầy yếu cũng thẳng lưng lên một chút, chân thành nói:
- Đại sư nói đúng, Lý Sơn thụ giáo.