Chương 132: Bé Con Mập Mạp
Giải quyết xong hai tên ác quỷ cản đường, một lát sau, Trần Hạo đã đứng trước lối vào Địa Linh Cung.
Đây là hang động cạnh một ngọn núi nhỏ.
Nhìn từ bên ngoài, hang động có dạng dẹp, cửa vào sâu xuống dưới, lại có cỏ dại hai bên che giấu, cho dù đến mùa đông cây cỏ đều khô héo cũng khó phát hiện được cửa vào.
Theo lời Lý Sơn nói, trong này là một hang động, phải từ một lối vào được che giấu kín kẽ mới có thể tiến vào hang động đá vôi ở dưới.
Mà trong động đá vôi vừa vặn có một chỗ là điểm tụ của đại địa, năm đó cao nhân dùng thần thông cấm pháp, ngưng tụ sát khí trong địa mạch, tạo lên Địa Linh Cung, sát khí không dứt, Linh Cung bất diệt.
Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn quan sát, phát hiện động huyệt có địa mạch chi khí rất cường thịnh, cảm giác sát khí nồng đậm lúc trước chẳng là gì.
- Đại sư, ở nơi này ngày bình thường đều có ác quỷ tuần sát, đề phòng sâm nghiêm, không ngờ hôm nay lại khác biệt, tôi cũng không biết nguyên nhân tại sao lại như thế.
Lý Sơn mở miệng nói ra.
Trần Hạo cười cười:
- Không có việc gì, những quỷ vật kia đều ở bên trong, được rồi, chúng ta đi vào thôi.
Dứt lời, Trần Hạo dẫn dầu đi vào động.
Hang động không lớn nhưng rất sâu, sau khi đi hơn mười mét, một không gian to lớn hiện ra, kết nối với sáu bảy cửa hang.
Không cần Lý Sơn chỉ điểm, Trần Hạo dùng Âm Dương Nhãn đã phát hiện âm khí, sau đó đi vào một cửa hang.
Cửa hang vô cùng quanh co, bảy lần quẹo tám lần rẽ, một lát sau trước mắt Trần Hạo xuất hiện một không gian dưới mặt đất to lớn.
Không gian dưới đất này rộng chừng mấy trăm mét, từ trong nhìn không ra dáng vẻ cung điện, cũng không có bố trí gì đặc biệt, tuy nhiên ở trong không gian dưới mặt đất lại có một tảng đá tỏa ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, khảm khắp mặt đất, khiến bên trong nhìn qua vô cùng sáng sủa.
Trần Hạo khẽ đảo ánh mắt, nhìn mộ chỗ khác biệt ở không gian dưới mặt đất này.
Đó là một cái cây cực kỳ cổ quái, toàn thân đen nhánh, thân cành gấp khúc, ở trong không gian dưới mặt đất này lại vô cùng to lớn.
Lúc này Lý Sơn mở miệng nói:
- Đại sư, đó là quỷ thụ, cũng là trung tâm của Địa Linh Cung, kết nối với sát khí địa mạch, thi thể tiểu thiếu gia nhà ta ở dưới quỷ thụ này.
Trần Hạo xem xét tỉ mỉ quỷ thụ, địa mạch chi khí, sát khí, còn có một loại lực lượng không biết tên dung hợp, không ngừng lưu chuyển, hắn không nhịn được cảm thán nói:
- Cha của tiểu thiếu gia nhà ông thật trâu bò, loại cấm pháp này, bình thường người tu hành có bảy tám chục năm đạo hạnh, sợ rằng cũng không bố trí được.
Lý Sơn cười cười, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
- Ừm , ờ bên kia, chính là tiểu chủ nhân nhà ông?
Trần Hạo lại nhìn về một phía mặt khác, trên mặt đất bằng phẳng ở bên ngoài mấy chục mét dày đặc quỷ vật, có chừng năm sáu mươi con.
Bên trong đám quỷ vật này, có một tiểu gia hỏa đặc biệt thu hút sự chú ý.
Đây là một hài tử cái nhìn qua chỉ bốn năm tuổi, mặc yếm đỏ, đeo vòng cổ bạc, để kiểu tóc ba chỏm, mi thanh mục tú, khuôn mặt tròn tròn, trắng trắng mềm mềm.
Lần đầu tiên nhìn thấy, trong đầu Trần Hạo đột nhiên hiện lên một cái tên, Hồng Hài Nhi. Đúng thế, chỉ là đây là phiên bản bé con mà thôi.
Mắt Lý Sơn khẽ nóng lên, gật đầu nói: - Chính là con chủ nhân ta, kia là tiểu chủ nhân nhà ta, bên cạnh chính là tên ác linh kia. Khi nói đến ác linh, Lý Sơn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Trần Hạo thử dò xét qua, sau đó liền cười.
Nói kẻ kia là ác linh, nhìn xem chẳng hề giống.
Con hàng này là một trung niên mập mạp, tròn vo, vẻ mặt đặc biệt phúc hậu, trên mặt luôn mỉm cười, đang trêu đùa bé con, khiến bé con vui cười ha ha.
Phía trước bọn chúng là một đám âm hồn và ác quỷ.
Ác quỷ không có nhiều, chỉ có mười mấy con, những con khác toàn bộ là âm hồn phổ thông đang run lẩy bẩy, trong đó mấy con đang biểu diễn tiết mục.
Nhìn một chút, Trần Hạo sững sờ.
Hắn thấy được ba người quen, người thứ nhất chính là Bạch gia lão gia tử cầu hắn giúp đỡ nhưng bị hắn cự tuyệt, hắn đứng bên cạnh ác linh kia, trên thân lão bắt đầu ngưng tụ sát khí, đây là dự định buông bỏ chấp niệm lúc trước sao?
Người thứ hai chính là Mao Quyền.
Không nghĩ tới kẻ này thật là khổ cực, thế mà lại bị bắt tới nơi này, khó trách không thấy về tìm mình.
Một người khác càng có ý tứ hơn, chính là đệ đệ ngốc của con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
Lúc này, khi mấy âm hồn đang biểu diễn, hắn đang đóng vai một loại động vật, nhún nhảy liên tục, nhìn qua rất chật vật.
Nhìn thấy nơi này, Trần Hạo vô cùng hứng thú.
Nếu như trước đó Bạch lão đầu không nói sai, vậy tên ngốc này chính là cháu trai ruột của ổng, ông ta lại có thể trơ mắt nhìn cháu của mình bị giày vò mà vẫn thờ ơ? Chậc chậc, tâm tính bậc này cũng kiên định phết.
Khi hắn đang quan sát, âm hồn ác quỷ bị quan sát cũng phát hiện phía này.
- Sơn bá!
Bé con trắng mập kia là người đầu tiên mở miệng, vẻ mặt kinh hỉ, sau đó mặc kệ tiết mục đang biểu diễn, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt biến mất, lần nữa xuất hiện đã đến bên cạnh Trần Hạo và Lý Sơn. Sau đó ôm lấy Lý Sơn, vui mừng nói:
- Sơn Bá, Mạnh Triết Triết nói người đi tìm đồ chơi cho con, tại sao người lâu trở lại thế, Đồng Đồng rất nhớ người.
Lý Sơn kích động ôm lấy bé con trắng mập, nói:
- Sơn Bá cũng nhớ con.
- Sơn Bá, tại sao người khóc? Đừng khóc đừng khóc, Mạnh Triết Triết gọi thật nhiều nô tài đến, đang biểu diễn tiết mục cho con xem, hì hì, thật vui, chúng ta cùng xem nhé.
Đồng Đồng hì hì cười nói.
Lý Sơn sững sờ, nói:
- Nô tài? Nô tài gì? Ai nói cho con?
Đồng Đồng ngây thơ nói:
- Là Mạnh Triết Triết nói, những âm hồn này là nô tài, là hạ nhân.
Mặt Lý Sơn trầm xuống, quát lớn:
- Đồng Đồng, không có người nào là nô tài, đây đều là những âm hồn đáng thương, là ác linh kia ép tới, cách gọi nô tài là hạ thấp người khác, vũ nhục người khác, về sau không cho phép nói như vậy.
Đồng Đồng tựa như bị giật nảy mình. Ủy khuất gật đầu nói:
- A, Đồng Đồng biết rồi.
Lý Sơn hung hăng nhìn chằm chằm tên ác linh, tiếp tục nói:
- Cũng là ta không đúng, cho là con còn nhỏ, không dạy con những thứ này, để ác linh kia thừa lúc ta vắng nhà mà xông vào, ta thật sự là thẹn với sự phó thác của lão gia.
Lúc này Trần Hạo đứng bên cạnh lại trợn mắt hốc mồm.
Vừa rồi bé con trắng mập này tựa như thuấn di, quả thực đã dọa hắn nhảy dựng lên.
Tốc độ đó quả thực không thể cảm giác được, thật giống như bé chỉ bước một bước là tới.
Tiểu gia hỏa này thật lợi hại!
- Ha ha, hóa ra là Lý Sơn, đã lâu không gặp, đây là đồ chơi ông mang đến cho Đồng Đồng sao?
Ác linh nhanh chóng đuổi theo, cười tủm tỉm mở miệng.
Nghe được lời này, Trần Hạo hoàn hồn, vẻ mặt nửa cười nửa không quay sang liếc ác linh kia một cái.
Dò xét ở khoảng cách gần, ác linh này càng lộ vẻ béo mập, nhìn như một con lợn, cười lên rất giống Phật Di Lặc, thế nhưng hàn quang trong mắt y lại vô cùng lăng lệ.
Trên thân không có sát khí, cũng không có tà khí, khiến Trần Hạo nghĩ đến một tồn tại.
Dục Linh!
Gia hỏa này, chẳng lẽ là Dục Linh?
- Mạnh Chân, ngươi đừng quá phận, đây là bạn cũ của lão gia nhà ta, đến đây thăm hỏi tiểu thiếu gia.
Lý Sơn lạnh lùng phản bác, sau đó cắn răng nghiến lợi nói:
- Còn nữa, thu hồi trò xiếc của ngươi lại, tiểu thiếu gia nhà ta huyết mạch thuần khiết, không cần một kẻ man di như ngươi dạy dỗ.