Chương 130: Kịch Bản Đảo Ngược
Trần Hạo lộ ra nụ cười chất phác:
- Đại gia, nhà ông ở chỗ nào?
Lão quỷ chỉ về một phương hướng, trả lời:
- Ở bên kia.
Trần Hạo giật mình, cười hỏi:
- Đại gia biết nhà mình ở bên kia tại sao còn bị lạc đường?
Lão quỷ: ". . ."
- Con biết rồi, chắc đầu óc không không còn minh mẫn nên mặc dù biết nhà ở nơi kia nhưng vẫn lạc phải không?
Lão quỷ: ". . ."
- Không sao, vận khí đại gia rất tốt, gặp được thiếu niên tốt giúp quỷ, à không, giúp người làm niềm vui, ngực mang khăn quàng đỏ tươi diễm bạn học Trần, cho nên mặc dù ông có lú lẫn như thế nào thì con vẫn sẽ giúp ông.
Trần Hạo chính nghĩa nói.
Lão quỷ: ". . ."
- Đi thôi đại gia, con cũng bị lạc đường rồi, hiện tai khát nước cho nên muốn đến nhà đại gia xin nước uống, đại gia không có ý kiến gì chứ?
Trần Hạo cười híp mắt hỏi.
Lão quỷ đột nhiên thẳng người lên, ánh mắt nhìn Trần Hạo thật sâu:
- Tiểu tử, cậu rốt cục là ai?
Vẻ mặt Trần Hạo thành thật:
- Con là người tốt.
Biểu lộ lão quỷ trở nên cổ quái.
Nghe Trần Hạo nói nhảm nãy giờ, ông ta làm sao không biết người trẻ tuổi này nhìn thấy quỷ, hơn nữa còn không có chút kiêng kỵ trêu đùa ông ta.
- Tiểu tử, đừng có đùa với quỷ, hành động này của cậu rất nguy hiểm lắm.
Lão quỷ mở miệng, ngữ khí đâu còn vẻ suy yếu như vừa rồi, ngược lại trung khí mười phần.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Tiểu Hắc, ăn điểm tâm trước đi.
Mèo mun sớm đã nóng lòng, lúc này nghe thế liền sáng mắt lên, meo ô một tiếng liền lao đi, lao bảy tám mét đến chỗ ẩn nấp của mấy tên quỷ vật khác.
Động tác của quỷ vật quá nhanh, quỷ vật kia hoàn toàn không tránh kịp, bị mèo mun vồ ngã nhào trên mặt đất.
Quỷ vật quá sợ hãi.
Đây là mèo gì? Vậy mà có thể đụng tới quỷ? Ta rõ ràng không có thực thể mà?
Thế nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì tên quỷ vật kia đã nhìn thấy thân thể mèo mun đang biến lớn, kim quang lóng lánh! Nâng chân lên liền vụt ra mấy cái móng sắt bén.
Quỷ vật mộng bức, cho dù sau khi làm quỷ nó được mở mang tầm mắt nhưng nó vẫn chưa từng nhìn thấy mèo có thể biến thân, hơn nữa sau khi biến thân khí tức lại khủng bố như vậy, quả thật là hù chết quỷ mà!
Thế nhưng quỷ vật không còn cơ hội mở miệng nữa, bởi vì móng vuốt của mèo mun vuốt lên, đầu quỷ vật liền rơi xuống, sau đó mèo mun mở miệng hút toàn bộ vào, thình thoảng còn truyền ra tiếng nhai rôm rốp.
Thấy đồng bạn mình bị ăn, hai tên quỷ vật còn lại trợn tròn mắt.
Mèo mun đáng sợ như thế hoàn toàn phá hủy tam quan của bọn họ, đây là con mèo không thể trêu vào, chạy, phải nhanh chóng chạy đi thôi!
Thế nhưng động tác của mèo mun rất nhanh, ăn xong một tên liền uốn éo thân thể nhào về phía tên thứ hai, dùng một trảo đánh tàn phế tên thứ hai, lần này nó không nóng nảy ăn tên thứ hai mà lại nhào về phía tên thứ ba.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, chỉ trong vài giây mèo mun đã dùng thực lực áp đảo để chiến thắng.
Nhìn tình huống bên kia, miệng lão đầu tử hả lớn đủ để nhét quả trứng vịt, tròng mắt kém chút rớt ra.
Trần Hạo tựa như mới vừa nghe lão quỷ nói, hắn cười híp mắt hỏi:
- Đại gia, ông mới vừa nói cái gì? Cái gì rất nguy hiểm?
Lão quỷ hoàn hồn, vội vàng lui về phía sau mấy bước, hãi hùng khiếp vía nhìn Trần Hạo.
- Cậu là người tu hành?
Trần Hạo cười nói:
- Ẩn tàng sâu như vậy mà lại để cho ông phát hiện, chỉ trách bản thân bất tài, đại đệ tử chân truyền Lục Đạo Môn, Trần Hạo, ngoại hiệu ngọc diện tiểu lang quân.
Lão quỷ bỗng nhiên biến sắc:
- Cậu là vì Tà Vương, không, là tiểu thiếu gia nhà tôi mà đến?
Trần Hạo nhíu mày:
- Tiểu thiếu gia nhà ông? Chính là tên Tà Vương kia sao? Chậc chậc, nghe tuổi không lớn, khẩu khí lại không nhỏ, vậy mà còn tự phong làm vương? Có hỏi qua ý kiến của đạo môn chưa?
- Không phải như vậy, đại sư, tiểu thiếu gia nhà tôi không phải ác quỷ, là bị ác linh lừa gạt, tiểu thiếu gia nhà tôi cho tới bây giờ chưa từng hại người nào.
Lão quỷ vội vàng giải thích.
Trần Hạo nghe vậy liền hứng thú, cười híp mắt hỏi:
- Thú vị, Quỷ giới vùng Thanh Châu này có ai không biết Tà Vương đại danh đỉnh đỉnh đâu, hiện tại ông lại nói cho tôi biết hắn là quỷ tốt?
Lão quỷ vội vàng nói:
- Tôi không có lừa gạt đại sư, là sự thật, lúc đầu tôi và tiểu thiếu gia ở trong Địa Linh Cung vô ưu vô lự, chưa từng xuất thế, hai năm trước đột nhiên có một ác linh cường đại chạy đến, muốn phụng thiếu gia nhà ta làm chủ, không biết dùng thủ đoạn gì lại thu được sự tín nhiệm của tiểu thiếu gia, cái danh hào Tà Vương cũng là do tiên kia đặt, hoàn toàn không liên quan gì đến tiểu thiếu gia.
Trần Hạo kinh ngạc.
Còn có chuyện này? Muốn lừa ca ư?
Nhìn lão quỷ, Trần Hạo nói:
- Vừa rồi ông còn muốn lừa tôi, hiện tại lại nói với tôi Tà Vương là quỷ tốt? Ông cảm thấy tôi sẽ tin ư?
Lão quỷ khổ sở nói:
- Đại sư, tôi không muốn lừa cậu, phương hướng tôi chỉ khi nãy là đến một cái thôn người sống, là tôi muốn dẫn cậu ra ngoài, không tin cậu cứ thử đi rồi sẽ biết.
Trần Hạo tiếp tục hỏi:
- Vậy mấy tên ác quỷ mai phục kia là sao?
Lão quỷ cười khan nói:
- Bọn chúng là đến giám thị tôi, tên ác linh kia không muốn đắc tội với thiếu gia cho nên không giết tôi, nhưng lại hạn chế tôi xuất hiện ở trước mặt tiểu thiếu gia, còn phái mấy tên ác quỷ đến giám thị tôi, chỉ cần tôi không phá hư chuyện tốt của nó thì nó sẽ không quản đến tôi.
Trần Hạo triệt để bó tay rồi.
Vòng vòng nửa ngày rốt cục chỉ là hiểu lầm mà thôi?
Thế nhưng nhìn lão quỷ sát khí nồng đậm, oán khí mười phần, đây cũng không phải là quỷ bình thường.
Lão quỷ tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Trần Hạo, giải thích nói:
- Đại sư, sau khi tôi chết cũng chưa từng hại ai, chỉ là lúc còn sống đã giết người, nhưng thân là thuộc hạ đành phải tận trách, với lại Địa Linh Cung là một chỗ Địa Sát Linh Huyệt, ở trong đó thời gian dài đương nhiên sẽ hấp thu sát khí, tuy tôi không dám nói tôi là người tốt nhưng tôi dám khẳng định mình là quỷ tốt.
Trần Hạo khẽ vươn tay:
- Ông chờ tôi load lại não đã, ông và tiểu thiếu gia nhà ông ở trong Địa Linh Cung, sau đó một tên ác linh mưu đồ làm loạn, chiếm địa vị lúc trước của ông, chiếm đoạt thiếu gia của ông, sau đó đuổi ông tới nơi này, mà Tà Vương là hào mà tên ác linh kia tuyên truyền, những chuyện Tà Vương làm tất cả đều là do nó làm. Ý là như vậy phải không?
Lão quỷ vội vàng gật đầu, bộ mặt khẩn trương nhìn Trần Hạo, sợ hắn không tin.
Trần Hạo sờ lên cằm, nói ra:
- Chuyện này nghe có chút huyền bí à, tên ác linh kia tại sao muốn chiếm lấy tiểu thiếu gia nhà ông? Nếu như xem trọng Địa Linh Cung vậy có thể hoàn toàn giết chết ông và tiểu thiếu gia nhà ông mà, hon nữa còn lấy danh hào cho tiểu thiếu gia nhà ông? Đây không phải là vẻ vời cho thêm chuyện ư?
Lão quỷ cắn răng nói:
- Nó quả thậ nghĩ như thế nhưng lại không là được, tiểu thiếu gia nhà tôi đã bị người ta ám toán từ khi còn là bào thai, khí huyết trở nên âm lãnh, sống không quá sáu tuổi. Lão gia nhà tôi chỉ có một đứa con trai này cho nên không cam tâm để tiểu thiếu gia chết như thế, sau khi phí hết tâm huyết tìm một nơi hội tụ Địa Sát, lại lấy Tam Âm Luyện Hồn Trận trấn áp Địa Sát, sáng lập Địa Linh Cung, mai táng tiểu thiếu gia ở trong đó, lấy âm sát luyện thân, bảo trì một sợi khí tức bất diệt, lại truyền cho tiểu thiếu gia Tử Dương Luyện Thần Pháp, ngàn năm sau tiểu thiếu gia liền có thể hồn hợp cùng thân, vượt qua thiên kiếp, trực tiếp thành tựu Tiên Thiên Chi Linh. Trước lúc này, ai nếu dám đụng đến thiếu gia đều sẽ bị Địa Sát Địa Linh Cung phản phệ, nếu đạo hạnh ít hơn 500 năm liền không thể chịu đựng nổi.
Lục Đạo - TruyenYY.com