Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 139: Khăn Trùm Đầu Và Học Sinh Tiểu Học Phách Lối

Chương 139: Khăn Trùm Đầu Và Học Sinh Tiểu Học Phách Lối

Đóng cửa xe, nhìn mèo mun ngồi xổm trên ghế phó lái, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt dọa người, Trần Hạo khẽ vuốt mặt, rất là bất đắc dĩ.
Mẹ nó, tối hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay lại bị con mèo chết bầm này ầm ĩ, còn làm hỏng màn cửa phòng cho thuê, giỏi cho ngươi còn nghĩ ra, vải rách kia làm sao che mặt cho ngươi được ? Lau mông cho ngươi còn tạm được.
Hắn phải nói mãi, cuối cùng con mèo mun chết tiệt này mời từ bỏ cái quyết định ngu xuẩn kia, Trần Hạo cũng phải giúp nó mua một cái khăn trùm đầu.
Chỉ là, khắn trùm đầu mèo? Còn có loại đồ chơi này sao? Có muốn thuận tiện mua một bộ quần áo luôn không?
- Được rồi, đừng nhìn ta nữa, bây giờ sẽ đi mua cho ngươi, nhiệm vụ của ca đều bị đẩy về sau, trước tiên giúp ngươi chuẩn bị cho tốt, được không?
Tức giận nói một câu, Trần Hạo uốn éo xoay chìa khóa xe, sau đó chậm rãi rời đi.
Dạo khắp Thanh Châu, sau một hồi hỏi thăm, Trần Hạo ngoài ý muốn phát hiện, thật sự có khăn trùm đầu cho mèo!
Chỉ là sau khi xem mũ trùm đầu này, Trần Hạo không còn gì để nói.
Đây là mặt hàng gì, dùng để bán manh hả? Hoàn toàn không thể che chắn đoạn râu đứt của mèo mun mà! Nó muốn cái này mới lạ.
Nhưng vận khí của Trần Hạo không quá kém, ở trong một cửa hàng, Trần Hạo tìm được một khăn trùm đầu đội Phi Hổ!
Khăn trùm đầu này đen nhánh, rất hợp với mèo đen, hơn nữa chỉ để lộ ra hai mắt và miệng, vừa vặn giúp mèo mun che mất chỗ râu bị đứt, hoàn mỹ a!
Hai mắt Trần Hạo sáng lên, không chút do dự mua luôn.
Trở lại trong xe, nhìn ánh mắt mong chờ của mèo đen, Trần Hạo cười hắc hắc lấy ra khăn trùm đầu đội Phi Hổ: - Đây, ngươi nhìn, khăn trùm đầu mua cho ngươi này, xinh đẹp hơn so với tấm vải rách kia chứ.
Mèo mun nhìn thấy khăn trùm đầu, hai mắt cũng sáng lên, không kịp chờ mà nhảy qua, muốn Trần Hạo bế lên cho mình.
Trần Hạo tự nhiên thỏa mãn yêu cầu của nó, sau khi đeo lên cho mèo mun, ôm nó lên đối diện với kính chiếu hậu để nó nhìn.
- Thế nào? Che khuất rồi, không thấy được râu bị đứt, có phải rất thần kỳ không!
Trần Hạo cười híp mắt hỏi.
Mèo mun nhìn qua kính chiếu hậu, vặn vẹo uốn éo đầu, trong mắt có chút không vừa ý.
Cảm giác xấu quá à! Hoàn toàn phá hủy hình tượng của ta!
Nhưng đúng là che khuất, không nhìn thấy đám râu bị đứt xấu xí kia, uhm, cũng được.
Mèo đen kêu một tiếng, xem như hài lòng với chuyện chủ nhân ngu xuẩn này làm.
Trần Hạo thở dài một hơi.
Đại gia, may mắn ca tinh mắt, đầu óc cũng linh hoạt, nếu không một cái khăn trùm đầu nho nhỏ còn khó làm hơn cả nhiệm vụ hệ thống đại lão đưa ra.
- Được rồi, khăn trùm đầu cũng đã mua được, không cho phép ngươi náo loạn nữa, hiện tại thành thành thật thật đi làm nhiệm vụ cùng ca, địa chỉ của tên sợ vợ kia là Hồng Quang đường số 19, nhà của Quách Tĩnh ở dưới tiểu trấn, ừm, trước tiên xử lý xong việc của tên sợ vợ kia rồi tính.
Hắn lái xe nhanh chóng rời đi, mười mấy phút sau, đã đi tới đường Hồng Quang.
Đến nơi này, Trần Hạo mới phát hiện bên cạnh là một trường học.
Dừng xe, Trần Hạo xuống dưới nghe ngóng tin tức nhà của tên sợ vợ kia. Ngược lại cũng dễ dàng, tên sợ vợ kia buôn bán văn phòng phẩm, tất cả mọi người ở đây đều biết.
Sau khi nghe ngóng địa chỉ, Trần Hạo đi tới một tiệm văn phòng phẩm bên ngoài. Nghĩ nghĩ, Trần Hạo để mèo mun chờ ở ngoài, sau đó hắn đi vào trong tiệm văn phòng phẩm.
Nhìn theo bóng lưng Trần Hạo, mèo mun không náo loạn, chỉ là có chút không quen dùng tay mèo không ngừng sờ đầu, trước kia là lông xù, hiện tại chỉ cảm thấy trơ trụi, thật sự là không thoải mái.
Đang sờ đâu, đột nhiên động tác mèo mun dừng lại, con mắt nhìn về phía đối diện.
Ở nơi đó, có ba học sinh tiểu học mặc đồng phục, dắt một học sinh tiểu học khác chui vào một ngõ nhỏ.
Mắt mèo khẽ đảo một chút, mèo mun chạy nhanh tới.
. . .
Việc làm ăn của tiệm văn phòng phẩm nhìn chẳng ra sao cả, bên trong không có người nào, Trần Hạo gọi vài tiếng, lúc này mới nghe được một tiếng bước chân đi ra.
Rất nhanh, một phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi ra, nhìn thấy Trần Hạo, hỏi:
- Cậu muốn mua cái gì?
Trần Hạo cười nói:
- Cô là Lưu Hồng Hà vợ của Quyền ca?
Phụ nữ sững sờ, sau đó kịp phản ứng, cái tên Quyền ca này, hẳn là chồng mình vừa qua đời mấy tháng trước, Vương Quyền.
- A, đúng vậy, xin hỏi cậu là?
Trần Hạo giả bộ không biết nói ra: - Chào chị dâu, em là bằng hữu của Quyền ca, trước đó Quyền ca nói, mình có cất giữ một khoản tiền, muốn tham dự việc làm ăn với em, nhưng đến nay đã mấy tháng vẫn không Quyền ca liên lạc lại với em, cho nên em muốn đến hỏi Quyền ca một chút?
Nói đến chồng mình, trong mắt nười phụ nữ liền hiện vẻ ảm đạm:
- Vương Quyền, ổng gặp tai nạn xe cộ, không qua khỏi.
- A? Tại sao có thể như vậy?
Trần Hạo giả bộ như quá sợ hãi, sau đó vội vàng nói:
- Em thật vô ý, chị dâu đừng trách, em không biết, cái này. . .
Phụ nữ miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nói:
- Không có việc gì, đã có mấy tháng, à, cậu nói Vương Quyền cất tiền muốn cùng cậu làm ăn? Tại sao chị không biết?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của người phụ nữ này, Trần Hạo ra vẻ suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng nói:
- Quyền ca lúc trước có nói chuyện với em, anh ta rất có đầu óc làm ăn, nói là chị dâu quản quá nghiêm, không nắm giữ tài chính, cho nên rất nhiều ý tưởng cũng không thể thực hiện, lúc này mới quyết định tự mình giấu tiền, chuẩn bị mua bán kiếm chút tiền, cho chị dâu một kinh hỉ, không nghĩ tới chuyện làm ăn còn chưa làm, Quyền ca đã đi, chị dâu cố nén bi thương.
Thiếu phụ sửng sốt, thật lâu không cách nào hoàn hồn, con mắt đều trở nên đỏ bừng.
Cô nghiêm khắc với chồng, người ở xung quanh đều biết, âm thầm gọi hắn là Vương Quyền sợ vợ, cô cũng rõ ràng, chỉ là cô luôn cho rằng nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đây mới là một gia đình hài hòa mỹ mãn. Cho nên luôn không để ý.
Bây giờ ngẫm lại, mình thật sự đã có lỗi quá nhiều với trượng phu.
- Đúng rồi tẩu tử, nếu Quyền ca đã qua đời, việc làm ăn này tự nhiên là không được rồi, nhưng Quyền ca đã nói với em, tiền hắn giấu đặt ở trong hốc tối dưới tủ chứa đồ tạp hoá, nếu như chị dâu có cần, liền lấy ra dùng đi, dù sao đây cũng là phần tiền Quyền ca để lại.
Trần Hạo lúc này mới chậm rãi nói ra lời mình muốn nói.
Trong ngõ nhỏ, bốn học sinh tiểu học mười tuổi đang giằng co.
Không, phải nói là ba học sinh tiểu học, uy hiếp một người đeo kính, cậu bé này sợ hãi bất an, nhưng vẫn quật cường vô cùng.
- Tiểu Tứ Nhãn, biết tao bảo mày ra ngoài làm gì chứ?
Một học sinh tiểu học mập mạp, cười lạnh nói.
Học sinh tiểu học đeo kính giận dữ nói:
- Cậu đùa nghịch lưu manh với Phỉ Phỉ, tớ nói với lão sư là không sai.
- Sai con mẹ mày đấy, mà còn không phải là thích Phỉ Phỉ à, cho rằng mình có thành tích tốt không tầm thường là có thể thích Phỉ Phỉ sao, nói cho mày biết, người có tiền mới là đại gia, hôm nay tao nhất định phải giáo huấn mày.
Học sinh béo kia phách lối uy hiếp.
Học sinh đeo kính rụt cổ một cái, quật cường nói:
- Cậu, nếu cậu đánh tôi, tôi nhất định sẽ báo cho lão sư.
- Ghét nhất mấy đứa học giỏi như mày, chỉ biết gọi lão sư, nhưng mà mày nói thì làm được gì, cha tao có tiền, đánh cho tao.
Học sinh béo khinh thường vung tay lên, hai học sinh bên cạnh đã sớm chuẩn bị, thấy thế hai người cùng nhau tiến lên, quyền đấm cước đá.
Học sinh đeo kính nào dám phản kháng, chỉ ôm đầu cuộn mình một chỗ chịu trận.
Khi hai học sinh kia đang đánh đến nghiện, đột nhiên một đạo hắc ảnh vọt lên, chỉ nghe ba một tiếng, một tiểu học sinh đã kêu thảm, bụm mặt, ngồi xổm xuống.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất