Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 138: Ban Thưởng Phong Phú

Chương 138: Ban Thưởng Phong Phú

Trong lòng mặc dù oán thầm, nhưng nữ quỷ não tàn kia cũng đã đi đầu thai, Trần Hạo cũng đã đáp ứng, nên hắn chỉ có thể thu lại tóc của cô.
Về phần có thể gặp phải tên bạn trai cặn bã kia hay không thì phải xem vận khí, mình tuyệt sẽ không dốc sức đi tìm.
Sau đó Trần Hạo nhìn về phía Mao Quyền và tên ngốc.
Mao Quyền sớm đã có an bài, mấu chốt là tên ngốc kia.
Đối với tên gia hỏa này, Trần Hạo cũng không biết nói thế nào.
Gia gia hắn gây nghiệt, nay gặp phải trả thù, tự mình tìm đường chết, lại bị quỷ câu hồn.
Dùng một câu để hình dung, tuyệt không vô tội.
Thế nhưng cứ như vậy cũng không được, Trần Hạo trầm mặc một lát, mở miệng hỏi:
- Cậu có ý muốn gì?
Tên ngốc kia từ khi ở Địa Linh Cung đã ngơ ngác sững sờ, nghe được Trần Hạo hỏi, cuối cùng cũng hoàn hồn, kinh ngạc một lát, không trả lời mà hỏi lại:
- Bạch lão gia tử tại sao lại muốn cứu tôi?
Trần Hạo sửng sốt.
Tình huống như thế nào? Bạch lão đầu cứu ngươi? Ồ, chẳng lẽ là khi oán linh công kích âm hồn? Bạch lão đầu vì cứu tên ngốc mới biến mất?
Nhìn tên ngốc này không rõ ràng mọi việc, Trần Hạo quyết định nói cho hắn biết, bất kể nói thế nào, kết hôn trực hệ là làm trái nhân luân. Trần Hạo mặc dù không giúp đỡ, nhưng cũng không thể biết mà không nói.
- Bởi vì Bạch lão gia tử là ông nội cậu, đây là một đoạn ân oán tình cừu của Tiết gia và Bạch gia vài thập niên trước.
Trần Hạo liền đem chuyện Bạch lão gia tử cùng Tiết lão gia tử tranh đoạt một người con gái nói cho tên ngốc này nghe.
Nghe được chuyện cũ giữa hai nhà, hai mắt tên ngốc trợn to nhìn, run rẩy nói:
- Chuyện này, chuyện này sao có thể, tôi không tin, tôi không phải là cháu trai của Bạch lão gia tử.
Nhìn xem tên ngốc, Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Đây là tôi nghe Bạch lão gia tử nói, là thật hay giả, chính cậu phán đoán, về phần chuyện khác, tôi cũng không giúp được cái gì.
Tên ngốc kịp phản ứng, vội vàng nói: - Đại sư, sao anh có thể mặc kệ được.
Trần Hạo nghe vậy vui vẻ:
- Cậu nói nghe một chút, tại sao tôi phải quản chuyện này?
Tên ngốc:
- . . .
- Hơn nữa tôi cũng đã giúp rồi, nếu không tại sao tôi lại phải tới Thanh Châu, chỉ là do người nhà cậu không tin tôi, nếu đã như thế, vậy chuyện này không còn gì liên quan đến tôi.
Trần Hạo tiếp tục nói.
Tên ngốc kinh ngạc nói:
- Người nhà của tôi không tin? Vì sao lại không tin? Anh là đại sư mà, chị tôi của tôi cũng biết.
Trần Hạo không muốn dây dưa, nói thẳng:
- Nói nhiều lời cũng vô ích, hiện tại ác linh đã chết, cậu cũng coi như đã thoát khỏi khống chế, một thân tự do, chuyện của nhà cậu thì cậu đi xử lý đi, duyên phận giữa chúng ta sớm đã kết thúc.
Dứt lời, Trần Hạo quay sang nói với Mao Quyền:
- Anh mang theo bọn họ đi nghỉ ngơi, ngày mai tôi giúp các người giải quyết tâm nguyện.
- A, không phải, tôi thì sao? Tiền của Quách Tĩnh tôi.
Quách Tĩnh thấy Trần Hạo hỏi những con quỷ khác, chỉ không hỏi đến mình liền gấp gáp, đã nói là mười một vạn, đường đường là đại sư, ngươi cũng không thể quỵt nợ chứ.
Trần Hạo tức giận nhìn Quách Tĩnh nói:
- Trong mắt anh chỉ có tiền à, gấp cái gì? Tôi đã có an bài tốt hơn, yên tâm, sẽ không thiếu anh.
Quách Tĩnh không yên tâm hỏi:
- An bài gì, tôi muốn biết.
Trần Hạo bất đắc dĩ nhìn Quách Tĩnh:
- Con người anh còn viết sách đấy, một chút tư duy logic đều không có, chỉ sợ sách của anh đều có độc đi, anh nói, tôi đột nhiên mang tiền đến cho người nhà của anh thì họ sẽ nghĩ như thế nào?
Quách Tĩnh sửng sốt.
Đúng vậy, trong nhà hắn đều là người bình thường, cũng không có thân thích nào có tiền, đột nhiên lại có mười một vạn trong thẻ, chỉ sợ sẽ đứng ngồi không yên, thậm chí sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó mười một vạn đến tay ai còn không biết.
Thanh âm Quách Tĩnh run rẩy hỏi:
- Vậy phải làm thế nào?
Trần Hạo nói:
- Đương nhiên là mua bản quyền, sách kia của anh vẫn còn là thái giám, tôi có thể dùng danh nghĩa công ty đến mua sách của anh, nói nếu như có chuyển thể thì có thể sử dụng nội dung sách của anh, thế này đã ổn thỏa chưa?
Quách Tĩnh giật mình, đây đúng là biện pháp tốt, có nhân có quả, cha mẹ cũng sẽ không nhạy cảm, dùng cũng yên tâm.
Quách Tĩnh yên lòng, đang muốn đồng ý, đột nhiên trừng to mắt:
- Không đúng, cái gì gọi là thái giám, cho dù ngươi là đại sư cũng không thể nói lung tung, đây là ta gặp phải tai nạn không thể kháng cự, nên không có cách nào tiếp tục viết, cùng thái giám khác biệt rất lớn, ngươi đừng nói xấu ta.
Trần Hạo bĩu môi:
- Độc giả của anh mặc kệ nguyên nhân của anh là gì, anh không viết xong thì anh chính là thái giám, có bản lĩnh thì khiến độc giả thay đổi suy nghĩ đi, gào cái gì chứ.
Quách Tĩnh:
- . . .
Đại gia ngươi, lão tử kiếp sau nhất định phải tiếp tục viết sách, nhất định phải viết đại sư là bại hoại, bạo cúc đều là nhẹ, ta muốn để một trăm nam nhân ngày đêm đè ngươi, cho ngươi thương tích đầy mình mới dừng.
Đợi mấy âm hồn rời đi, lúc này Trần Hạo mới có thời gian xem xét thu hoạch của mình.
Nhiệm vụ ở Địa Linh Cung thu được Thiên Cương Kiếm Pháp, nữ quỷ não tàn thì cho trận pháp cơ sở. Đây đều là kiến thức mới.
Sau khi xem xét một lượt, Trần Hạo rất hài lòng.
Thiên Cương Kiếm Pháp, tên như ý nghĩa, tuyệt đối là kiếm pháp lợi hại của Đạo môn, mà thần kỳ nhất chính là có thể kết hợp với Thiên Cương Bộ để thi triển, chỉ cần tu luyện thành công, liền có thể dùng pháp lực bộc phát ra Thiên Cương kiếm khí.
Kiếm khí này cũng giống kiếm khí trong tiểu thuyết võ hiệp nhưng lợi hại nhiều, không chỉ có thể đả thương người, yêu ma quỷ quái khi gặp phải còn chịu tổn thương lớn hơn.
Với đạo hạnh hiện tại của Trần Hạo, nếu như trước đó nắm giữ Thiên Cương Kiếm Pháp thì trận chiến ở Địa Linh Cung có lẽ cũng không bất lực như vậy, chí ít chỉ rơi vào thế hạ phong, mà không phải là không thể làm gì.
Mà Thiên Cương Kiếm Pháp lại tinh diệu và cường đại, nếu có thể một đường tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, tuyệt đối là vô thượng kiếm đạo của Đạo môn, so sánh với phi kiếm trong truyền thuyết chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu.
Về phần trận pháp cơ sở cùng phù lục sơ giải không sai biệt lắm, truyền thừa chính là Cửu Cung, Lưỡng Nghi, Bát Quái, Tam Tài…cơ sở trận pháp Đạo môn bố trí, thi triển còn có tường giải.
Đương nhiên, kiến thức căn bản này tác dụng lớn nhất vẫn là mở mang tầm mắt, dễ dàng ứng đối. Nếu muốn thi triển, vậy phải có trang bị pháp khí, tỉ như trận bàn, trận kỳ, trận đinh, trận đạo pháp khí, nếu không cũng chỉ có thể chờ đạo hạnh cao thâm, có thể cảm giác được pháp tắc giữa thiên địa, lúc đó mới có thể phất tay, lấy cỏ cây đất đá hóa thành trận.
Tiếp thu kiến thức mới, trong lòng Trần Hạo đắc ý.
Giúp đỡ quỷ hoàn thành tâm nguyện, sinh linh muôn màu, nhân gian vạn tượng, tạo hóa đạo tâm. Có thể được ban thưởng Đạo môn truyền thừa, hộ đạo chi pháp, trong ngoài kết hợp, cùng tiến bộ, tương lai sẽ rực rỡ muôn màu.
Một đêm vô sự, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trần Hạo liền bị mèo mun đánh thức.
Mở to mắt, nhìn mèo mun ngậm một tấm vải trong miệng, Trần Hạo khó chịu.
Mèo mun chết tiệt này, lại thiếu ăn đòn?
Mèo mun nhìn Trần Hạo không để ý mình, giận dữ dùng móng vuốt cào hắn, sau đó đem vải nhét vào tay Trần Hạo, kêu một tiếng.
Trần Hạo cầm lấy tấm vải, thấy rất quen mắt, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, sau đó Trần Hạo mặt xạm lại.
Con hàng này, thế mà dám làm hỏng màn cửa nhà người ta! Ngươi muốn làm cái gì?
- Meo ô!
Mèo mun lại kêu một tiếng, sau đó nhảy xuống giường, ngậm một quyển sách đến.
Trần Hạo xem xét, chính là truyện tranh siêu nhân che mặt.
Lần này Trần Hạo đã hiểu.
Con mèo chết tiệt, đối với mấy cọng râu đã bị gãy quá chấp nhất, đây là muốn hắn giúp nó làm khăn che mặt, che khuất mấy cọng râu bị gãy!
Đại gia ngươi, vậy cũng không thể phá hỏng màn cửa nhà người ta chứ, muốn bồi thường tiền sao? Con mèo chỉ biết hố chủ nhân này, lột chết ngươi.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất