Chương 140: Mèo Mun Nghĩa Hiệp Và Hai Chuyện Vui
Cái quỷ gì thế!
Nhìn bạn học đau đớn ngồi xổm xuống đất, học sinh mập và một học sinh khác giật nảy mình, sau đó nhìn kỹ lại, cả hai đều trợn mắt há mồm.
Bóng đen này là một con mèo.
Không đúng, trên đầu con mèo này đang đội cái gì kia? Mèo nhà ai lại đội cái này? Ngươi xấu xí quá hay là sao thế?
Khi hai người còn đang trợn tròn mắt, mèo đen lại không dừng lại, nó lại lộn hai cái, hai học sinh tiểu học bắt nạt người bị cái đuôi mèo quật vào mặt phải ngồi xổm xuống, đau đến nhe răng, nước mắt chảy ra.
Mèo đen khinh thường liếc ba đứa học sinh tiểu học, đang định rời đi liền nghe thấy tên mập mạp đột nhiên móc ra một chiếc điện thoại quả táo, vừa khóc vừa giận dữ nói:
- Con mèo chết tiệt kia, mày dám đánh tao, tao gọi cho cha tao đến đánh chết mày.
Nghe được lời nói này, động tác của mèo đen dừng lại, sau đó xoay người lại xông đến tên mập mập, lập tức xô ngã thằng bé xuống đất.
Sau đó mèo đen đứng trên ngực thằng bé mập mạp, nhìn xuống nó, ánh mắt kia dọa thằng bé mập mạp run sợ lẩy bẩy.
Ba ba!
Mèo đen xoay mông một cái, cái đuôi linh hoạt để lại hai vệt đỏ trên mặt thằng bé mập mạp.
Bị đả kích, thằng bé mập mạp òa khóc.
Oa oa!
Mèo mun bỗng nhiên hét lên một tiếng, nhe răng trợn mắt, phát ra khí tức hung hãn.
Thằng bé mập mạp đang khóc cũng nghẹn ngào ngưng lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Mèo đen nhìn chằm chằm một lát, lúc này mới hài lòng xoay người, nhảy xuống, sau đó thoải mái nhàn nhã đi ra ngõ nhỏ.
Sau một lúc lâu, thằng bé mập mạp vội vàng đứng lên, cầm lấy điện thoại bị vứt ở bên cạnh, run rẩy gọi điện thoại.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối.
- Cha, con bị bắt nạt, cha mau tới giúp con.
- Cái gì? Ai dám bắt nạt bảo bối nhi tử của cha, con đang ở đâu, đừng để tên bắt nạt con chạy.
- Con ở cạnh hai ngõ nhỏ, kẻ bắt nạt con chính là một con mèo.
". . ."
- Đúng rồi, con mèo kia còn đội một cái khăn trùm đầu, ô ô ô, cha mau tới đi, mặt con đau quá, hu hu.
". . ."
Từ chỗ cửa hàng đi ra, Trần Hạo phát hiện mèo mun đi từ đường phố đối diện tới.
Chờ mèo mun đến trước mặt, Trần Hạo nhìn đường phố đối diện vốn không có người nào, tò mò hỏi:
- Tiểu Hắc, ngươi vừa làm gì?
Mèo mun ngẩng đầu lên, meo ô một tiếng, mắt to nháy nháy, vẻ mặt bán manh (tỏ ra đáng yêu).
Trần Hạo:
- . . .
- Đừng có chạy loạn, cẩn thận ta không tìm được, đến lúc đó ngươi cứ đợi biến thành mèo hoang bị người người ghét bỏ đi.
Trần Hạo tức giận nói một tiếng, mở cửa xe, ôm mèo mun đi vào, sau đó rời đi.
Đã hoàn thành một nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ hai phải đi đến tiểu trấn dưới Thanh Châu.
Một đường xe chạy nhanh, dưới hướng dẫn của định vị, không đến một giờ sau, Trần Hạo đã đi tới tiểu trấn, hỏi thăm địa chỉ một chút, Trần Hạo liền đi tới bên ngoài một căn nhà hai tầng lầu nhỏ cũ nát.
Lúc này vừa vặn ở cửa nhà có mấy người phụ nữ đang ngồi nói chuyện phiếm.
Trần Hạo xuống xe đi tới, mở miệng cười hỏi:
- Mấy vị đại tỷ, cho hỏi một chút, người nhà Quách Tĩnh có ở nhà không?
- Cậu là ai?
Một phụ nữ hơi mập mở miệng hỏi thăm.
Trần Hạo cười nói:
- Em tên là Trần Hạo, là một biên tập của công ty, hôm nay tới đây là muốn thương lượng với người nhà Quách Tĩnh về một cuốn tiểu thuyết mà Quách Tĩnh sáng tác.
- A, cậu chờ một chút, tôi đi gọi giúp cậu.
Người phụ nữ hơi mập này vội vàng đứng lên, chạy vào bên trong.
Không bao lâu, cô ta dẫn theo một người phụ nữ nhìn có vẻ già nua, dáng người gầy yếu, tóc bạc đầy đầu và một cậu bé hơn mười tuổi đi ra.
- Dì chính là Lưu Thải Hương sao, chào dì, con tên là Trần Hạo, là một nhân viên của công ty biên kịch.
Trần Hạo vội vàng tiến lên, mỉm cười tự giới thiệu.
Người phụ nữ gầy yếu lộ ra một nụ cười, nói:
- Chào cháu, cháu tới nhà của dì có chuyện gì không?
Trần Hạo cười nói:
- Là như vậy, Quách lão sư sáng tác tiểu thuyết trên mạng, viết vô cùng đặc sắc, có giá trị cải biên, công ty của chúng cháu luôn chú ý. Nhưng Quách lão sư bất hạnh mất đi, công ty của chúng cháu cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nhưng tiểu thuyết của Quách lão sư viết rất hay, sau khi chúng cháu nghiên cứu, quyết định đến mua bản quyền sáng tác, sau khi tác phẩm hoàn thành, lại cải biên thành phim. Dựa theo pháp luật quy định, tác phẩm hai lần sáng tác, chúng cháu cần bồi thường thỏa đáng cho tác giả gốc, công ty của chúng cháu quyết định, nếu như dì đồng ý trao quyền cho chúng cháu, như vậy công ty của chúng cháu sẽ trả dì mười một vạn tiền đền bù, dì cảm thấy như thế nào?
A!
Nghe được lời Trần Hạo nói, đừng nói là mẹ của Quách Tĩnh, mấy người phụ nữ đang đứng xem đều mở to hai mắt nhìn.
Người đã chết rồi, thế mà còn có thể kiếm được tiền, tiểu thuyết trên internet dễ kiếm tiền lắm ư? Mấy người trước kia còn khinh bỉ Quách Tĩnh kia chỉ biết ở nhà, thậm chí bố mẹ Quách Tĩnh cũng không hỗ trợ, để Quách Tĩnh rời nhà tìm phòng cho thuê để sáng tác, nên hắn mới đột tử mà không có người cứu.
- Chuyện này, chuyện này thật sự có thể chứ? Dù sao con trai tôi cũng đã,. . .
Người phụ nữ gầy yếu có chút kích động, cũng có chút sầu não.
Trần Hạo cười nói:
- Đương nhiên là có thể, đối với Quách lão sư, chúng cháu thấy vô cùng đáng tiếc, đây là một tác giả có tài hoa, đáng tiếc tráng niên mất sớm, nhưng tác phẩm của anh ta thật sự có giá trị.
- Được, nếu như có thể hoàn thành tác phẩm, con trai của tôi chắc hẳn cũng không còn gì tiếc nuối, chỉ là tiền này, có phải là quá nhiều rồi hay không?
Người phụ nữ gầy yếu có chút bất an hỏi.
Trần Hạo mỉm cười giải thích nói:
- Đây không tính là nhiều, dù sao một tác phẩm hay, không thể dùng giá cả để cân nhắc, mặc dù Quách lão sư còn chưa hoàn thành, nhưng cũng có tiềm lực nhất định. Đương nhiên, đây cũng là lý do công ty của chúng cháu mua đứt, sau khi đưa tiền này cho dì, lợi ích thu được từ tác phẩm sẽ không có quan hệ với nhà dì nữa, dù sao sách cũng mới viết gần một nửa, sau này còn cần công ty của chúng cháu tiếp tục hoàn thành, trong này còn cần nỗ lực càng nhiều.
- Mấy anh mua sách, là mua cả bút danh sao?
Đột nhiên, thiếu niên đứng bên cạnh mở miệng hỏi.
Trần Hạo sững sờ:
- Việc này thì không có, bên anh chỉ cần sách, bút danh không quy định.
Thiếu niên lúc này quyết định nói:
- Vậy chúng ta bán, bút danh em giữ lại.
Trần Hạo tò mò hỏi:
- Quách lão sư đã qua đời, bút danh này có vẻ như cũng không có tác dụng gì, em muốn giữa lại làm gì?
Thiếu niên nghiêm túc nói:
- Em cũng rất thích xem tiểu thuyết, về sau em cũng muốn viết tiểu thuyết, em sẽ dùng bút danh của anh em, nhất định sẽ khiến bút danh này trở thành một đại thần.
Trần Hạo:
- . . .
Rất nhanh, Trần Hạo liền làm bộ hiểu rõ vấn đề, sau đó ở ngay trước mặt mọi người, chuyển khoản cho Lưu Thải Hương mười một vạn.
Nhìn tiền từ đâu rơi tay, mấy người phụ nữ đứng xem đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, âm thầm suy nghĩ, về nhà nhất định phải hỏi con cái nhà mình một chút, ai có thiên phú này, nhất định phải để bọn hắn cũng sáng tác thử mới được.
Hoàn thành giao dịch, Trần Hạo lại hàn huyên vài câu, sau đó lái xe rời đi. Để lại người nhà họ Quách kích động vui vẻ, còn mấy người phụ nữ đang nghị luận ầm ĩ.
Ban đêm, Trần Hạo đang chuẩn bị mua cho bé con trắng mập mấy loại sách vở dạy học cùng dụng cụ, đột nhiên có hai âm thanh vang lên.
Ding: Quỷ bị đâm chết Vương Quyền, oan hồn bốn tháng, di nguyện hoàn thành, ban thưởng một tháng đạo hạnh.
Ding: Quỷ đột tử Quách Tĩnh, âm hồn hai tháng, di nguyện hoàn thành, ban thưởng Phục Sinh Thuật.