Chương 143: Nhiệm Vụ Giày Vò
Nhìn Mao Quyền, vẻ mặt lão nhân trở nên vô cùng cổ quái.
Ông nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, chỉ không nghĩ tới khả năng này.
Cũng không cần hoài nghi, tướng mạo của Mao Quyền giống như đúc cha hắn khi còn trẻ, nói là báo thù nên chỉnh dung thì ai mà tin?
Thầm nghĩ, lão nhân đột nhiên vung đao chém một nhát về Mao Quyền, đại khảm đao lăng lệ chém qua thân thể Mao Quyền. . .
Mao Quyền: - . . .
Trần Hạo: - . . .
Bình tĩnh thu hồi đại khảm đao, lão nhân mở miệng nói: - Là quỷ thật, vào nhà rồi nói.
Trần Hạo: . . .
Mao Quyền: . . .
Gà ngốc: . . .
Mèo mun: . . .
Hùng Lệ Lệ: . . .
Phụ nữ trung niên: . . .
Mười lăm tiểu quỷ: Tình huống này là sao?
Đi vào trong phòng, lão nhân nhìn về phía Trần Hạo:
Có thể để cho mẹ đứa nhỏ cũng nhìn thấy Quyền tử không?
Trần Hạo cười nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng mà đại gia ơi, tại sao ngài nhìn thấy quỷ mà không kinh ngạc?
Lão nhân liếc qua Trần Hạo:
- Sao? Nghĩ lão ở trên núi nên không có kiến thức hả, yêu ma gì mà lão chưa thấy qua, âm hồn tiểu quỷ như thế này cũng không phải lần đầu gặp, có gì hiếm lạ đâu.
Trần Hạo: - . . .
Đại gia ngươi trâu bò.
Tiện tay Khai Linh Nhãn cho người phụ nữ trung niên, để bà nhìn thấy Mao Quyền.
Chỉ một cái liếc mắt, đôi mắt phụ nữ trung niên đã đỏ lên, nước mắt chảy xuống, kích động đến run rẩy.
- Mẹ, con bất hiếu, con về gặp mẹ đây.
Mao Quyền cũng không nhịn được, khóc lớn quỳ xuống.
Tình cảnh này chính là một màn mẫu tử tình thâm, Trần Hạo đã thấy nhiều, vẫn có thể bình tĩnh.
Hùng Lệ Lệ cũng lệ rơi đây mặt, hai tay che miệng, cảm động trước tình cảnh này.
Ngay cả mười lăm tên quỷ bé, cũng có ánh mắt phức tạp, tựa hồ rất ghen tị.
- Đại sư, có thể ra ngoài trò chuyện vài câu không?
Lão nhân khẽ thở dài một tiếng, nói với Trần Hạo.
Trần Hạo liếc qua đại khảm đao của lão nhân, vội vàng nói:
- Đương nhiên có thể.
Vừa ra ngoài cửa, lão nhân ngẩng lên nhìn bầu tời đầy sao thở dài nói:
- Năm đó cẩu đản tử muốn đi ra ngoài xông xáo, tôi đã không đồng ý, tính nó vốn xấu xa giống như cha nó, ra ngoài sẽ bị thiệt thòi. Quả nhiên, nó chết ở ngoài. Không nghĩ tới cẩu đản tử cũng theo gót cha nó, không biết cha của cẩu đản tử dưới suối vàng biết được, sẽ nghĩ thế nào.
Trần Hạo chỉ cười không nói.
Đại gia ngươi lôi kéo thế làm gì, điều này không quan hệ gì với ta.
Lão nhân lại nhìn về phía Trần Hạo, nói:
- Tiểu tử cậu không tồi, tuổi còn trẻ đã nhập đạo, có tiền đồ.
Trần Hạo ngạc nhiên nói:
- Ông cũng biết Đạo môn?
Lão nhân cười nói:
- Có gì không biết, trước kia bên trong núi này của chúng ta cũng có một Đạo gia truyền thừa, đáng tiếc vài thập niên trước lão đạo trưởng vừa ra đi, truyền thừa cũng bị đứt đoạn.
Trần Hạo giật mình, chợt thở dài.
Đạo môn tàn lụi a.
- Đúng rồi, chuyện vừa rồi xin lỗi cậu, lão không hỏi rõ ràng đã động đao động thương, không hù dọa cậu chứ?
Lão nhân lại mở miệng nói ra.
Đến quỷ cũng bị ông hù cho phát khiếp rồi kìa.
Trần Hạo cười nói:
- Làm sao có thể chứ, người cũng không sai, nửa đêm canh ba đột nhiên có người lạ tới, cảnh giác một chút cũng là điều bình thường.
Lão nhân nói:
- Không có việc gì tì tốt, nhưng tóm lại vẫn là tôi không lễ phép, như vậy đi, ngày mai tôi mở tiệc xin lỗi cậu.
- Việc này, việc này thì không cần.
Trần Hạo vội vàng cự tuyệt.
Lão nhân chân thành nói:
- Nhất định phải làm, tôi mặc dù ở trên núi nhưng cũng không phải là người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, sai chính là sai, chớ nói đến là sai lầm với ân nhân, vậy cứ quyết định như thế nhé.
Trần Hạo đang muốn lại nói tiếp, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng cãi vã.
- Không được, việc này mẹ không thể đáp ứng.
Nghe tiếng này, là mẹ của Mao Quyền.
Trần Hạo và lão nhân kinh ngạc liếc nhau, sau đó vội vàng đi vào phòng.
Quả nhiên, lúc trước còn mẫu tử tình thâm, lúc này lại đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
- Mẹ, việc này nhất định phải nghe con, mẹ không thể làm chậm trễ em trai được.
Mao Quyền ngẩng cao cổ, vẻ mặt quật cường.
Người phụ nữ trung niên trừng mắt:
- Dựa vào cái gì mà mẹ phải nghe con nói, chính bản thân mình còn quản không tốt, con có tư cách gì quản chuyện em trai con.
- Bởi vì con là anh trai, mà thôn này lại nghèo quá, giáo dục cũng không theo kịp, em trai về sau sẽ sống thế nào? Chẳng lẽ mẹ muốn nó ra ngoài bê gạch sao?
Mao Quyền phản bác.
Phụ nữ trung niên hừ lạnh:
- Cho dù phải bê gạch cũng tốt hơn con ở bên ngoài làm loạn, chí ít không chết được.
Mao Quyền:
- . . .
Thấy cảnh này, Trần Hạo im lặng chẳng biết nói gì.
Mẹ nó, có phải là hắn phải tự trách mình lắm miệng không, lúc đó chỉ là thuận miệng một chú thôi, nhưng tiểu tử thật đúng là vận dụng ngay tức thời nhỉ, trực tiếp dùng lời của hắn, ngươi muốn gây sự đúng không.
- Làm sao? Mày ghét bỏ cái quê nghèo này sao?
Lúc này lão nhân cũng mở miệng, đồng thời theo bản năng cầm đại khảm đao để trên bàn lên.
Mao Quyền rụt cổ một cái, sau đó nhớ tới mình là quỷ, sợ con khỉ, lúc này phản bác:
- Lục gia gia, không phải con chê quê nghèo, người nói đi, ở trong núi có phải không tốt như bên ngoài không, em trai học tập rất chăm chỉ, nó. . .
- Nó, nó cái gì, mày so cái gì. Mày chê cái quê này nghèo vậy mày trở về đây làm gì? Mày có tin lão tử đem tên mày gạch khỏi gia phả không, về sau nhà họ Mao liền không có thứ con cháu như mày, để mày xuống dưới cũng không có mặt mũi gặp tổ tiên.
Lục gia gia trừng mắt.
Mao Quyền há mồm không nói gì.
Lục gia gia lại quay sang người phụ nữ trung niên đang cảm giác là lạ ở chỗ nào nói:
- Đừng nghe tiểu tử này nói bậy, chính mình ra ngoài bị chết còn nói linh tinh, Mao lão thôn có ăn có ở, còn có thể đọc sách tập võ, cam đoan về sau cái gì cũng không cần lo.
Người phụ nữ trung niên không kịp suy nghĩ, vội vàng nói:
- Con nghe Lục thúc.
Mao Quyền trợn tròn mắt, lời ta nói chính là lời hữu ích, ta nghĩ cũng đúng mà, tại sao không có ai hiểu cơ chứ?
Vội vàng nhìn về phía Trần Hạo, vẻ mặt Mao Quyền xin giúp đỡ.
Trần Hạo cũng đen mặt lại, lắc đầu nói:
- Mao Quyền, tôi mang anh trở về là để anh gặp mặt mẹ của mình, không phải để anh trở về cãi nhau, làm sao? Anh không muốn đầu thai, muốn làm cô hồn dã quỷ?
- Không phải, đại sư ngài nói. . .
- Nói cái gì, anh cũng chết rồi, còn bận tâm gì? Lục gia gia cũng nói đúng, chính mình cũng không quản tốt được mình, còn có tư cách gì quản người khác? Mao Quyền, anh suy nghĩ kỹ một chút, mẹ anh có thể nuôi lớn anh và em trai anh, đã nói rõ có thể giáo dục tốt hài tử, có suy nghĩ của mình, bây giờ anh nói như vậy, nếu thật sự đi ra ngoài lại xảy ra chuyện gì, tìm ai hỗ trợ? Anh sao?
Trần Hạo cường thế phản bác.
Mao Quyền ngạc nhiên.
Hình như cũng đúng, là mình cân nhắc không toàn diện, chỉ là mù quáng quan tâm.
Trong lòng hắn lại tự nhủ, người ở nơi này đúng là không tệ.
Nhìn mẹ mình một chút, Mao Quyền cũng không tiếp tục tranh luận vấn đề này, mặt mũi tràn đầy khổ sở nói:
- Vậy, vậy con nghe lời mẹ.
Phụ nữ trung niên nhìn con trai chịu thua, cũng là lộ ra một nụ cười:
- Quyền tử, con yên tâm, chỉ cần em trai con chịu đọc sách, đến lúc đó dù mẹ phải đập nồi bán sắt cũng cho nó ăn học.
- Ừm, con đi đây, mẹ, mẹ bảo trọng, nhất định không để em trai giống như con.
Khi Mao Quyền dứt lời, một âm thanh khiến Trần Hạo buông lỏng vang lên.
Ding: Quỷ uổng mạng Mao Quyền, oan hồn ba năm lẻ năm tháng, di nguyện hoàn thành, ban thưởng một năm đạo hạnh.
Cảm thụ được pháp lực trong đan phủ tăng lên, Trần Hạo thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng đem gia hỏa luôn luôn tác quái này tiễn đi. Thật mẹ nó đúng là giày vò người.
Đưa tiễn Mao Quyền, lão nhân sắp xếp cho Trần Hạo ở lại một tiểu viện, nói rõ ngày mai lão nhất định phải mời khách, Trần Hạo phải cho ông ta mặt mũi.
Trần Hạo còn có thể nói cái gì, cũng không thể hơn nửa đêm trở về, đêm hôm khuya khoắt, đường núi cũng không dễ đi.
Lại nói, mèo mun và gà ngốc cũng bị giày vò không có tinh thần, đành phải đáp ứng.
Một đêm vô sự, ngày thứ hai, một tiếng gà gáy trong sương mù vờn quanh trong vang lên sơn thôn, thanh âm to rõ, vang vọng khắp nơi, sau đó, hàng trăm con gà cùng gáy lên.