Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 142: Điêu Dân Chốn Rừng Thiên Nước Độc

Chương 142: Điêu Dân Chốn Rừng Thiên Nước Độc

Đường núi gập ghềnh, chín lần chuyển mười lần rẽ, Trần Hạo leo núi rồi xuống núi, đến tận khi trăng sáng treo cao giữa bầu trời hắn mới thấy được ánh sáng lập lòe của đèn đóm trong một thôn xóm nhỏ.
Nhìn thấy thôn xóm, Trần Hạo thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Mẹ nó, về sau gặp lại loại nhiệm vụ như thế này, nhất định phải đẩy lại, quả thực quá mệt nhọc rồi.
- Chính là nơi này, tôi cảm thấy khí tức của mẹ tôi, còn có em trai, tôi phải gặp bọn họ.
Ban đêm, Mao Quyền đã có thể hiện ra, kích động hô to gọi nhỏ.
Trần Hạo tức giận:
- Anh cao hứng cái gì, tôi đang mệt chết đây, cho dù không ở thành phố lớn, ở huyện thành nhỏ cũng được mà, tại sao phải chạy đến cái nơi mù cang chải này, anh không sợ em trai anh sau này không cưới được vợ à?
Động tác reo hò của Mao Quyền dừng lại, ra vẻ suy nghĩ:
- Đại sư nói rất đúng, ý nghĩ của mẹ tôi quá bảo thủ, không thể bởi vì tôi mà làm chậm trễ chung thân đại sự của em trai tôi được, không được, tôi phải cẩn thận thương lượng với mẹ một chút.
Trần Hạo cười nhạo, chính là ngươi gây ra phiền phức, ngươi còn có mặt mũi khuyên người khác? Có chút xấu hổ đi có được không.
Nhưng mà vẫn nên nhanh chóng hoàn thành việc này, lấy được ban thưởng rồi rời đi.
Từ dưới đỉnh núi đi xuống, xuyên qua một rừng cây nhỏ là thấy một đường nhỏ nối thẳng vào trong thôn.
Thôn này không lớn, chỉ có khoảng hai ba mươi hộ gia đình, phần lớn các nhà đều tối như bưng, chỉ có năm ba nhà vẫn sáng đèn.
Khiến Trần Hạo cảm thấy vui mừng là ánh đèn kia đều là đèn điện, chứng minh nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng lãnh đạo quốc gia cũng khôn bỏ qua nơi này, vẫn mang tới ấm áp, đưa đến sự quan tâm, để đám người xa xôi ở vùng núi có thể hưởng thụ sự tiện lợi từ hiện đại hoá.
Tiến vào thôn, Trần Hạo tùy tiện gõ một nhà có đèn sáng.
Không có cách, Mao Quyền chưa từng trở lại nơi này, hắn có thể biết tên thôn này đã không tệ rồi, nhà cũ ở đâu cũng không thể trông cậy vào hắn.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, một người khoảng sáu bảy mươi tuổi gầy gò hiện ra.
Mắt của người này hình như không tốt lắm, híp mắt hỏi:
- Ai đó?
Trần Hạo vội vàng cười nói:
- Chào ông, cái kia, con muốn hỏi nhà của Mao Tiểu Cương là hộ nào?
Người nãy nghĩ một lúc, lúc sau mới chợt hiểu:
- Cậu nói cẩu đản tử à, nhà nó ở phía đông của thôn, trong viện có một tảng đá lớn chính là nhà nó.
Trần Hạo nói: - Cảm ơn ông, làm phiền ông rồi.
Người này cười nói:
- Không có gì, chúng ta ở nơi này cũng không thường có người đến, cậu có quan hệ như thế nào với cẩu đản tử? Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua cậu.
Trần Hạo nói:
- Chào ông, cháu tên là Trần Hạo, là bạn của Mao Tiểu Cương, nghe nói vợ của Mao Tiểu Cương trở về nên đến thăm một chút.
Người này giật mình:
- Thế à, được, tôi dẫn mấy người đi qua, cậu chờ một chút.
Nói xong người này đi vào nhà, không bao lâu sau lại đi ra.
Nhưng vừa nhìn ông ta, khóe miệng Trần Hạo giật một cái, không biết nên nói gì.
Trong tay ông ta cầm một thanh đại đao, còn xắn tay áo lên.
Đây là ý gì? Ngài đây là muốn dẫn đường cho ta đi tìm người, hay là đưa ta lên đường? Đại gia ngài đừng đùa được không, ta không phải người xấu!
Người kia ngược vẫn bình tĩnh, mặc dù lớn tuổi nhưng trong lúc đi đường, bước đi như long như hổ, một chút cũng không có dáng vẻ của người cao tuổi.
Trần Hạo mặc dù không hiểu, nhưng cũng nhận ra, lão nhân này khẳng định có luyện qua võ.
- Đi thôi, lão dẫn ngươi đi.
Người này vác đại đao lên trên vai, cười ha hả nói.
Trần Hạo: - . . .
Khó trách tử tiểu Mao Tiểu Cương là xã hội đen, đều là điêu dân chốn rừng thiêng nước độc a!
Bất đắc dĩ đi theo người kia, rất nhanh đã đi tới trước một nhà đã tắt đèn.
Lão gia tử cũng không khách khí, đẩy cổng ra đi vào sân. Sau đó gõ cửa, dùng giọng nói trung khí hô to:
- Mẹ đứa nhỏ, đã ngủ chưa? Nhà có khách tới.
Một tiếng này, đừng nói người bên trong đã ngủ rồi, cho dù là người chết cũng bị đánh thức, trong nháy mắt thôn xóm vốn đã tắt đèn, lập tức có mười mấy gia đình bật đèn sáng lên. Sau đó rất nhanh đã có người mở cửa, một số người đi ra quan sát.
Trần Hạo thấy thế liền trợn to hai mắt.
Ta nói này, đại gia đừng kiếm chuyện mà, đây là quẳng chén rượu làm hiệu sao? Có phải là lát nữa ta không nói ra nguyên nhân đến, các ngươi sẽ đánh chết ta?
Đừng nói Trần Hạo, cho dù là Mao Quyền thần kinh vững chắc cũng khẽ sửng sốt, sau đó thật giống như uống máu gà, tên này trở nên vô cùng hưng phấn, hai tay nắm chặt.
Đây chính là quê nhà của mình! Đây chính là hàng xóm láng giềng của mình! Cảm giác này thật tốt.
Lúc này, nhà cũ của Mao Quyền cũng sáng đèn, một lát sau, một phụ nữ trung niên đi ra mở cửa.
- Là Lục thúc sao, đã trễ thế này, chú có chuyện gì thế?
Người phụ nữ trung niên thấy lão nhân, kinh ngạc hỏi.
Lão nhân nhếch miệng cười một tiếng, nhìn về phía Trần Hạo:
- Hỏi cậu đâu, có chuyện gì sao?
Trần Hạo: - . . .
Người phụ nữ trung niên lập tức cảm giác được không thích hợp, cũng nhìn về phía Trần Hạo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
- Cậu này là?
Lão nhân thu lại vẻ tươi cười, mặc dù không nhe răng trợn, nhưng nụ cười kia lại làm người ta rất sợ hãi:
- Nó nói là bạn của cẩu đản tử, làm sao, con không quen biết nó sao?
Người phụ nữ trung niên quan sát tỉ mỉ vài lần, cảnh giác nói:
- Con chưa thấy qua người này, hơn nữa Cương tử đã chết gần mười năm, không thể quen một người còn trẻ như vậy .
Lão nhân nghe thế liền đao cầm lên, lạnh lùng nhìn Trần Hạo nói:
- Nói, cậu tới làm gì? Muốn trả thù? Lão tử có thể nhường cậu ba chiêu.
Trần Hạo dở khóc dở cười.
Mẹ nó, ca là vì nhiệm vụ mà đến, phải leo núi lội nước, hiện tại vừa khát lại vừa đói, đến đây còn bị hoài nghi? Các ngươi có nghĩ đến cảm thụ của ta khôn?
Nhưng Trần Hạo cũng không nổi giận.
Người nhà của Mao Quyền rất khác, việc hắn bị hoài nghi lại khiến cho lòng người ấm áp, tuy địa phương này là nơi rừng thiêng nước độc, nhưng hàng xóm láng giềng ở đây đều rất đoàn kết, một nhà có việc, toàn thôn hỗ trợ!
Trần Hạo không có ý che đậy, trực tiếp tay nắm pháp quyết, khẽ lẩm bẩm, kiếm chỉ vung lên, một đạo pháp quang bắn thẳng đến hai mắt của lão nhân.
Pháp quang rất nhanh, lão nhân không kịp phản ứng nên bị đánh trúng.
Trong lòng lão giật mình, lão giơ đao khảm lên muốn chào hỏi Trần Hạo, liền nghe Trần Hạo mở miệng nói:
- Đại gia, ông nhìn kỹ lại một chút, con không phải đến trả thù.
Động tác của lão nhân dừng lại, lúc này mới phát hiện thân thể mình không có chuyện gì. Nhưng khi cẩn thận nhìn lại, lão nhân lại giật nảy mình.
Khá lắm, vốn chỉ có một mình Trần Hạo là người với một con mèo và một con gà trống, nhưng hiện tại lão thấy được một đám.
Ngoại trừ Trần Hạo, còn có một thiếu nữ ăn mặc dọa người, một thanh niên, còn thêm một đám nhóc con.
Cái này mẹ nó từ chỗ nào chui ra?
Ngay khi lão nhân đang kinh ngạc, liền thấy thanh niên lệ chảy đầy mặt quỳ xuống:
- Mao Quyền bái kiến Lục gia gia.
- Cậu nói cậu tên là gì?
Lão nhân giật mình, vội vàng hỏi.
Mao Quyền khổ sở nói:
- Lục gia gia không cần hoài nghi, con là Mao Quyền, cha con nói cái tên này là ngài đặt cho con, nhưng bây giờ con đã chết rồi, Quyền nhi cầu đại sư hỗ trợ, đưa con trở lại quê hương, tới gặp gặp mẹ một lần cuối.
Lão nhân:
- . . .



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất