Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 144: Hồ Yêu

Chương 144: Hồ Yêu

Ò ó o o!
Sau tiếng gáy vang dội có tiết tấu, dân ở sơn thôn cũng lần lượt dậy, âm thanh nhộn nhịp vang lên.
Trần Hạo vừa mới tỉnh lại, nghe tiếng này thấy rất ngạc nhiên.
Nghe âm thanh giống như đang luyện võ!
Trong đầu hiện lên đã từng đoạn phim kinh điển đã từng xem, hình ảnh Hoàng Phi Hồng và trăm người cùng luyện công.
Chậc chậc, có ý tứ.
Trần Hạo hứng thú, đẩy Tiểu Hắc rõ ràng đã tỉnh lại nhưng vẫn giả vờ ngủ đang rúc vào người mình ra, đứng lên.
Tiểu Hắc không giả bộ được nữa, duỗi cái lưng mệt mỏi, uốn éo cái mông, đi theo sau Trần Hạo ra ngoài.
Ra khỏi cửa, hít một hơi không khí se lạnh buổi sáng sớm vào bụng, cảm thấy thư thái hẳn.
Lại nhìn lên trời cao, sương mù lượn lờ bao trọn cả núi rừng, thôn nhỏ thản nhiên yên tĩnh, Trần Hạo cảm thấy ngày hôm qua lặn lội đường xa, trèo đèo vượt núi đến đây cũng không uổng phí.
Vươn vai làm giãn cái lưng mỏi, khóe miệng Trần Hạo khẽ nhếch miệng lên.
Hắn thấy được gà ngốc.
Lúc này con hàng này đã tàn đầy tinh thần, nó đang đứng trên một cỏ khô, ngẩng đầu ưỡn ngực, diễu võ giương oai.
Phía dưới đống cỏ khô, một đàn mấy chục con gà vờn quanh một vòng, giống như thần dân đang cúng bái đế vương.
Thật là rắm thúi!
Yên lặng cười một tiếng, Trần Hạo cũng không để ý, đi đến nơi phát ra âm thanh.
Mèo mun ngược lại có liếc qua gà ngốc một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Trong thôn không có chó, gà rừng xưng đại vương, đúng là có tiền đồ.
Không bao lâu sau, Trần Hạo đã nhìn thấy cảnh mọi người trong thôn đang luyện võ.
Nhưng kiểu luyện võ này không hề giống với suy nghĩ của hắn
Một cái sân nho nhỏ, mười mấy lão nhân đang luyện tập một bộ đao pháp.
Những người này nhìn tuổi cũng không trẻ, có thậm chí có người tóc đã trắng xoá, nhưng mỗi người đều để trần thân trên, lộ ra thân thể cường tráng, nhìn từng khối cơ bắp kia có thể để cho một số thanh niên phải ghen tị đỏ mắt.
Các lão nhân luyện tập đao pháp cũng rất đơn giản, bổ, chặt, cản, lặp đi lặp lại, tiêu chuẩn nhất trí, mặc dù biến hóa không nhiều, nhưng khí thế mười phần, đại đao thẳng tới thẳng lui, hàn quang lập loè, nhìn thoáng qua là biết đao pháp kia nhìn như đơn giản nhưng lại vô cùng hung mãnh.
Khi đang nhìn hăng say, đột nhiên có một tiếng nói vang lên sau lưng hắn: - Đại sư sớm như vậy đã dậy? Tối hôm qua ngài có ngủ được không?
Trần Hạo hoàn hồn, quay người lại nhìn, thấy người đang nói chuyện chính là ông lão đêm qua.
Chỉ là lúc này, ông lão này cầm đại khảm đao trong tay, một thân đầy máu, áo trắng trở nên vừa bẩn vừa nát.
Trần Hạo nghẹn họng nhìn trân trối:
- Đại gia, ngài đây là?
Lão nhân cười nói:
- Hôm qua không phải đã nói, hôm nay sẽ bày tiệc xin lỗi đại sư sao, cho nên tôi đi săn một con lợn rừng, chuẩn bị làm một bữa tiệc thịt heo, không ngờ, súc sinh kia quá nặng, một mình lão mang không nổi, nên trở lại gọi thêm hai người hỗ trợ.
Trần Hạo:
- . . .
- Đại gia, ngài là thật là mạnh.
Trần Hạo thực tình tán dương một câu.
Đại gia cười ha ha một tiếng:
- Mạnh cái gì, vẫn là lão đạo trưởng dạy đao pháp tốt, đây chính là đao pháp Đạo gia ông ta truyền thừa để chuyên giết ác quỷ, lợi hại chứ, năm đó cha tôi chính là học được đao pháp này, chặt đầu hơn một trăm con quỷ, năm đó lão đạo trưởng nói, ác quỷ là quỷ, tiểu quỷ cũng là quỷ, chém vào thoải mái.
Trần Hạo im lặng.
Lão nhân đột nhiên thở dài một tiếng:
- Nói đến đao pháp này, tôi luyện thuần thục hơn so với cha tôi, đáng tiếc tôi sinh muộn, nếu không ta đã trở thành niềm tự hào trong mắt cha rồi, trước khi chết cũng đắc ý nói đời này vượt trội.
Trần Hạo:
- . . .
- Xin hỏi, lão nhân, à, vị lão đạo trưởng kia tu hành ở nơi nào? Ông ấy có đạo quan không? Con muốn đi bái tế.
Trần Hạo hỏi.
Lão nhân nói:
- Đạo quan mấy chục năm không có ai quản lý, đã sớm hủy, nhưng lão đạo trưởng được an táng ở trong viện đạo quan ở phía sau núi, đại sư muốn đi, từ bên kia đi tầm mười phút là có thể đến.
Nhìn theo hướng lão nhân chỉ, Trần Hạo gật đầu nói:
- Cảm ơn ông, vậy con đi bái tế Đạo môn tiền bối trước, sau khi trở về sẽ thưởng thức đại tiệc thịt heo của ngài.
Lão nhân cười ha ha nói:
- Đảm bảo sẽ khiến đại sư hài lòng, năm đó lão đạo trưởng ở lại nơi này, cũng là do bị đại tiệc thịt heo của Mao gia tổ truyền hấp dẫn.
Trần Hạo:
- . . .
Gặp được cao nhân Đạo môn, vì sao mà mỗi một người đều để ta có cảm giác toàn là kẻ tham ăn thế nhỏ!
Được chỉ điểm, Trần Hạo cũng không do dự, mang theo mèo mun liền chuyển hướng thôn phía sau núi.
Về phần gà ngốc, lúc này như tên trộm đang dò xét con gà mái xinh đẹp trong bầy gà, trong mắt đã sớm không còn chủ nhân.
Đi ra khỏi thôn, ven theo một đường nhỏ, vượt qua một đỉnh núi, Trần Hạo nhìn thấy một Đạo quan cách đó không xa dưới một tòa núi nhỏ.
Nói là Đạo quan, trên thực tế không khác gì nhà trong thôn, tiểu viện, nhà ngói, không giống như Đạo quan bình thường, Trần Hạo có chút nhận không ra.
Đạo quan giờ phút này đúng như lão nhân đã nói, đã đổ nửa bên, dưới ảnh hưởng của mưa gió đã sớm rách mướp.
Đi vào tiểu viện, Trần Hạo nhìn thấy trong sân có một ngôi mộ nhỏ.
Mặc dù Đạo quan rách nát, nhưng ngôi mộ phần vẫn còn hoàn chỉnh, có thể nhìn thấy một chút vàng mã đã được hóa và hoa quả khô héo.
Hiển nhiên, đối với vị lão đạo trưởng này, thôn dân trong Mao lão thôn vẫn luôn tôn kính, dù người này đã qua đời mấy chục năm, thôn dân cũng không quên hàng năm tế bái.
Trần Hạo bước đến trước ngôi mộ, dùng Âm Dương Nhãn quan sát, không phát hiện âm linh khí tức, cũng không biết vị lão đạo trưởng này đã chuyển thế hay là thế nào.
Mặc dù như thế, Trần Hạo vẫn rút ra ba cây linh hương, nhóm lửa trước mộ phần, sau đó bái tế một phen.
Sau đó, Trần Hạo bước vào Đạo quan.
Mấy chục năm không có người đi vào trong này, tất cả đồ vật trong đạo quan đều có một lớp bụi thật dày.
Đánh giá chung quanh, Trần Hạo phát hiện, trong đạo quan cũng không cung phụng tượng thần nào, chỉ có ba thần bài được đặt trên đài ở phòng chính, phía trên viết Hữu Thánh Chân Quân Đãng Ma Thiên Tôn, chính một hàng tông tôn vị, Du Tiên phái liệt tông tôn vị.
Theo chữ viết trên thần bài mà suy ra, vị lão đạo trưởng này chính là một chi nhánh truyền thừa, thuộc về Đạo môn tên là Du Tiên phái.
Cũng không biết vị Đạo môn tiền bối này độc lập, hay môn phái vẫn còn, nếu là độc lập, thì truyền thừa xem như đã đứt, nếu môn phái vẫn còn, tương lai gặp được Du Tiên phái, phải thông báo một phen.
Trần Hạo lau qua thần bài, quét dọn sạch sẽ án đài, sau đó đốt ba cây linh hương cắm vào lư hương, đang định bái thêm ba bái, đột nhiên mèo mun thét lên một tiếng. Khiến Trần Hạo phải ngừng động tác.
Ngạc nhiên quay người, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện, một tiểu hồ ly toàn thân trắng như tuyết ngồi xổm ở cổng, chính chớp ánh mắt linh động nhìn hắn.
Mèo mun dựng thẳng lông, nhe răng trợn mắt, ánh mắt tràn vẻ uy hiếp cùng cảnh giác.
Tiểu hồ ly lại mặc kệ nó, chỉ dò xét Trần Hạo.
Trần Hạo hơi kinh ngạc.
Dưới Âm Dương Nhãn, hắn thấy rõ ràng yêu trên thân khí tiểu hồ ly, hơn nữa còn rất nồng nặc, hiển nhiên đây là một Hồ yêu đã mở linh trí, có đạo hạnh.
Thật là có ý tứ, đây coi như là yêu vật thứ ba ngoại trừ mèo mun cùng gà ngốc mà mình gặp được! Hồ yêu này mạnh hơn mèo mun và gà ngốc một chút, nhưng yếu hơn yêu vật ở Bạch Hạc quan.
Nhưng yêu khí trên thân tiểu hồ ly rất thuần túy, hiển nhiên là Hồ yêu tự tu hành, không hại người.
Đối với loại này, Trần Hạo đương nhiên sẽ không kỳ thị.
Lộ ra một nụ cười, Trần Hạo khẽ hành lễ:
- Gặp qua đạo hữu.
Tiểu hồ ly nhìn Trần Hạo như thế, nhãn tình sáng lên, sau đó cũng đứng thẳng người lên, chân trước chồng lên nhau, khẽ gật đầu, xem như là đáp lễ.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất