Chương 145: Quỷ Thôn
Linh trí rất cao nha!
Trần Hạo nhìn tiểu hồ ly đáp lễ, trong lòng sợ hãi thán phục, sau đó tiếp tục hỏi: - Vị đạo hữu này, ngươi tu hành trong Phương Sơn ư?
Tiểu hồ ly gật gật đầu, sau đó đột nhiên chạy vào thiên phòng Đạo quan, không bao lâu sau đã ngậm một phong thư đã ố vàng ra, đặt phong ở thư trước mặt Trần Hạo.
Trần Hạo ngạc nhiên nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, lúc này mới cầm phong thư lên.
Phong thư có chút ẩm ướt, có chút xốp, xem ra đã cất giữ thời gian rất lâu.
Nhẹ nhàng xé mở, Trần Hạo móc ra một tờ thư viết tay.
Nhìn qua một lần, Trần Hạo cuối cùng cũng hiểu rõ sự việc.
Thư là do một người có tên Càn Bình đạo trưởng lưu lại, đúng như Trần Hạo suy đoán, hắn là truyền nhân Du Tiên Phái, mà Du Tiên Phái là một môn phái tương đối nhàn tản, người tu hành trong phái, dù là nhất mạch đều có truyền thừa, không can thiệp chuyện của nhau. Càn Bình đạo trưởng cũng là nhất mạch đơn truyền, bởi vì lúc ấy thiên hạ đại loạn, ngoại tộc xâm lấn, Càn Bình đạo trưởng hành đạo thiên hạ, không để ý đến truyền thừa, không thu đệ tử, nên nhất mạch của hắn đến đời hắn xem như bị đứt đoạn.
Trong thư cũng nhắc tới tiểu hồ ly, Càn Bình đạo trưởng hành đạo gặp được nó, bởi vì thấy nó yêu khí thuần khiết, tu hành không dễ, cho nên mang theo bên cạnh để chỉ điểm dẫn đạo.
Đọc xong lá thư, Trần Hạo liếc qua tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly hình như nhận thấy hắn đang nhìn, bèn đứng thẳng người lên, giơ móng vuốt lên, tròng mắt hơi híp, anh một tiếng, phun ra đầu lưỡi.
Trần Hạo:
- . . .
Mèo mun nhìn thấy thế lại toàn thân run rẩy, cảm thấy khó chịu, nhe răng trợn mắt, mắt lộ ra hung quang, vuốt mèo đều giơ ra.
- Đừng ầm ĩ.
Trần Hạo quát lớn mèo mun đang muốn đánh nhau, sau đó tiếp tục nhìn thư.
Đằng sau chính là kể lại một chút chuyện ở Mao lão thôn, nhưng mục đích ở lại trong thư mà vị đạo trưởng này nói tới hoàn toàn khác với lý do mà lão nhân nói.
Phía tây nam Mao lão thôn, cách hơn hai mươi dặm, có một quỷ thôn, Càn Bình đạo trưởng ngẫu nhiên phát hiện, sợ quỷ thôn làm hại người ở đây nên hắn ở lại đây để quan sát, cho dù sau khi chết cũng để tiểu hồ ly hỗ trợ trông nom. Trong thư nhắc nhở, nếu về sau có người của Đạo môn tới đây, tiểu hồ ly đưa ra phong thư để xin giúp đỡ.
Xem xong bức thư, sắc mặt Trần Hạo ngưng trọng.
Quỷ thôn, đây chính là một địa phương ghê gớm.
Cái gọi là quỷ thôn, chính là người của cả một thôn bị giết chết một cách tàn nhẫn, oán khí không tiêu tan, quanh năm suốt tháng ngưng tụ lại hóa thành một địa phương quỷ dị.
Bên trong Tàng Thư Các Bạch Hạc Quan có nói, địa phương như thế, mặc kệ là người của Đạo môn hay Phật môn phát hiện đều phải tìm mọi cách siêu độ, phòng ngừa quỷ thôn thành hình, gieo hại thương sinh.
Hiện tại xem ra trong núi này lại có một con cá lọt lưới, đồng thời đã có chút thành tựu.
Chuyện này khó làm đây.
Một quỷ thôn có thực lực, với tu vi trước mắt của mình không phải là thứ có thể trêu chọc.
Nhìn về phía tiểu hồ ly, Trần Hạo hỏi:
- Đạo hữu được Càn Bình tiền bối phó thác trông giữ quỷ thôn, Trần Hạo bội phục, không biết ta có thể giúp gì cho ngươi?
Tiểu hồ ly nhìn Trần Hạo không cự tuyệt, trong mắt vui mừng, chi chi kêu lên, lại dùng móng vuốt khoa tay.
Trần Hạo suy nghĩ một chút, kinh ngạc nói:
- Đạo hữu không phải muốn dẫn ta đi xem quỷ thôn chứ?
Tiểu hồ ly gật đầu, vẻ mặt chờ mong cùng gấp gáp.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Mẹ nó, biết đây không phải việc mình có thể động vào, tại sao lại hết lần này tới lần khác lại phải đi? Ta có thể cự tuyệt được không?
Nhìn Trần Hạo do dự, tiểu hồ ly càng gấp hơn, tiếng kêu chi chi cũng trở lên gấp gáp, còn giơ móng vuốt khoa tay, nhe răng trợn mắt, run lẩy bẩy, đổ xuống giả chết, thật giống như đang bày tỏ, ta đã chờ lâu như vậy mới chờ được một người, nếu ngươi không tới xem, kết quả sẽ rất kinh khủng, sẽ chết rất nhiều người.
Trần Hạo:
- . . .
Cân nhắc một lát, Trần Hạo lúc này mới lên tiếng nói:
- Bạch Hồ đạo hữu, ta chỉ là một tu sĩ phổ thông, không có bãn lĩnh gì, không dám cam đoan có thể giúp một tay. Cho nên ta chỉ có thể đáp ứng đi xem một chút, nếu đủ khả năng ta sẽ tương trợ, nếu là bất lực, cũng mong đạo hữu thứ lỗi.
Tiểu hồ ly ngẩn người, sau đó vui vẻ gật đầu.
- Vậy thì tốt, đạo hữu ở đây đợi ta, ta trở về chuẩn bị một chút, sau đó sẽ tới tìm ngươi.
Trần Hạo cười nói.
Tiểu hồ ly lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh, sau đó một lần nữa đứng thẳng người lên, song trảo giao thoa, rất là nghiêm túc xoay người thi lễ một cái.
Trần Hạo cũng không biết có phải là ảo giác hay không, tựa hồ như trên thân tiểu hồ ly thấy được bóng dáng người tu đạo chân chính. Không khỏi cũng trịnh trọng đáp lễ lại.
Trở lại Mao lão thôn, thôn đã náo nhiệt lên, người già thì tại mổ heo, người trẻ thì. . . đuổi gà ngốc.
Nhìn thấy Trần Hạo, gà ngốc đang tránh đông tránh tây lập tức đại hỉ, uỵch uỵch bay tới, nhảy thẳng vào trong ngực của hắn, cánh co rụt lại, run lẩy bẩy.
Trần Hạo nhìn thoáng qua những bé con đang truy đuổi kia, đại khái sáu bảy tuổi, lớn nhất cũng chỉ bảy tám tuổi, nhỏ thì ba bốn tuổi.
Khi nhìn thấy Trần Hạo, những bé con này đang cầm gậy gỗ trong tay vội vàng giấu gậy sau lưng, trên mặt lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
Gà ngốc tội nghiệp nhìn Trần Hạo, tựa hồ đang cáo trạng.
Trần Hạo nhìn buồn cười.
Ngươi khiến quỷ vật phải e ngại, xưng bá trong đàn gà, thế mà lại bị một đám trẻ con bắt nạt, thật đáng kinh ngạc.
- Đại sư đã trở về, có tìm được Đạo quan không?
Lão nhân kia đi tới, ông đã thay quần áo, tay cầm theo một tẩu thuốc, cười híp mắt hỏi.
Trần Hạo gật đầu:
- Đã bái tế qua, à, ông ơi, buổi tiệc thịt heo hôm nay có lẽ ta phải trì hoãn một chút, con có chút việc phải xử lý.
Lao nhân sững sờ, vội vàng nói:
- Đại sư muốn đi? Vậy thì không được, nhất định cậu phải ăn ở mấy ngày, không thì trong lòng tôi sẽ rất khó chịu.
Trần Hạo cười nói:
- Ông hiểu lầm rồi, không phải con muốn đi, mà là con phát hiện Càn Bình đạo trưởng để lại một vấn đề, cần phải đi xem xét.
Đại gia lập tức biến sắc, nói:
- Cậu không phải muốn đi cấm địa chứ? Đại sư, đó không phải địa phương tốt đẹp gì đâu, không nên đi.
Trần Hạo hơi kinh ngạc:
- Ông cũng biết quỷ thôn?
Vẻ mặt ông lão nghiêm túc gật đầu nói:
- Khi Mao gia chúng ta đến nơi này thì cấm địa kia đã tồn tại, nghe nói trước kia cũng là một đám nạn dân đến đó để tránh loạn thế thành lập thành thôn, không biết bị một đám sơn phỉ không chút nhân tính trời đánh nào diệt thôn, về sau thôn kia đã liền biến thành tử địa, đến dã thú cũng không dám tới gần, lão đạo trưởng trước kia đến đây cũng nhắc nhở tiền bối của chúng ta nên rời đi, nhưng năm đó khắp nơi đều loạn, dọn ra ngoài còn không bằng ở lại, định chờ bên ngoài an ổn lại rời đi, nhưng sau này phát hiện, mặc dù cấm địa đáng sợ, nhưng chúng ta không đi đến đó cũng không có chuyện gì xảy ra, thế nên chúng ta vẫn lưu lại.
Nói đến nơi này, lão nhân lại tiếp tục nói:
- Nhưng trước khi lão đạo trưởng qua đời cũng đã nói, nếu như phát hiện dã thú trên núi bắt đầu chạy trốn thì nhất định phải rời đi, nếu không tất có đại nạn, chuyện này đã được ghi vào gia huấn của Mao gia chúng ta.
Trần Hạo hỏi:
- Vậy ngài có phát hiện có dã thú chạy trốn không?
Lão nhân lắc đầu nói:
- Không có, nếu không chúng ta cũng đã không ở lại nơi này, đại sư, cậu đi cấm địa làm gì? Lão đạo trưởng trước kia nói, hắn có lưu lại thứ trấn áp ở bên kia, có thể bảo vệ thôn dân bình an, cậu không cần phải đi mạo hiểm.
Trần Hạo cười nói:
- Càn Bình đạo trưởng đã lưu lại bảo vật, con đi xem một chút cũng không có việc gì, nếu phát hiện xảy ra vấn đề gì cũng có thể giúp một chút, miễn cho yêu tà hại người, ngài cứ yên tâm đi.