Chương 149: Chuẩn Bị
Ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, cảnh vật khôi phục hình dáng.
Sơn cốc vào giờ phút này hoàn toàn khác với ban đêm, oán khí không thấy đâu, sát khí không hiện ra, nếu như không phải thấy mặt đất không có cỏ cây sinh trưởng thì cũng nhìn không ra điều gì khác thường.
Ngay cả tượng của Chân Vũ Đế Quân đều trở nên bình thường, hương hỏa chi lực ẩn núp xuống.
Trần Hạo từ trạng thái đả tọa tỉnh lại, hoạt động thân thể một chút, để mèo mun và gà ngốc hộ vệ hắn hơn nửa đêm đi nghỉ ngơi, sau đó đi tới hướng sơn cốc.
Trong sơn cốc không có âm khí, không có sát khí, ánh sáng mặt trời chiếu cả ở những nơi hẻo lánh nhất, cũng không có gì khác thường.
Mà trong cốc, một cái thôn xóm đã chỉ còn lại bộ phận không trọn vẹn, lờ mờ có thể nhìn thấy kiến trúc xây dựng cơ bản lúc trước.
Mặt Trần Hạo không thay đổi một đường xem xét, rất nhanh liền đi tới khu vực trung ương thôn xóm.
Thời gian có thể mai một hết thảy, lúc trước toàn bộ người trong thôn chết đi, thây ngã khắp nơi trên mặt đất, nhưng hiện tại, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái xương tàn thưa thớt chôn ở trong đất.
Phòng ở trong thôn cũng bị đốt cháy chỉ còn lại tro tàn và chân tường.
Đảo mắt một vòng, Trần Hạo đi tới trước một cái phòng, đưa thay sờ sờ một mặt tường tàn tạ.
Tay chạm vào thấy lạnh lẽo, sau đó một cỗ oán niệm khổng lồ theo ngón tay, lan tràn trên thân thể Trần Hạo.
Nhưng sau khi chạm tới vòng tay bằng gỗ đào, oán niệm kia liền bị ngăn cản lại.
Nhưng oán niệm cũng không biến mất, mà là cùng vòng tay gỗ đào giằng co, không ngừng xung kích, các loại tiếng nói ác độc, âm tàn, bạo ngược thật giống như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước, liên miên bất tuyệt.
Trần Hạo vội vàng thu tay lại, nhưng cũng đã trễ, vòng tay gỗ đào đeo trên cổ tay, ba một tiếng đứt gãy, sau đó từng hạt gỗ đào tản mát vỡ vụn ra.
Vòng tay Pháp Khí bằng gỗ đào đã bảo vệ Trần Hạo nhiều lần, bị vỡ vụn.
Rung động nhìn bức tường tàn phế, Trần Hạo không thể thốt lên lời.
Oán niệm này cũng quá mạnh đi, quả thực tựa như là dã thú đã mất đi lý trí, chỉ cần gặp khí tức sinh mạng sẽ liều lĩnh cắn nuốt.
Mà oán niệm này cũng không phải là đơn độc, mà là một chỉnh thể được liên hợp lại.
Việc này cùng ghi chép bên trong Tàng Thư Các Bạch Hạc Quan giống nhau như đúc.
Quỷ thôn chính là người của cả một cái thôn uổng mạng, oán khí của tất cả mọi người dung hợp làm một, đối với cuộc sống tốt đẹp của thôn xóm có chấp niệm không thể phá hư, ảnh hưởng tới cả thôn xóm đều trở nên dị thường.
Loại tồn tại này trừ phi hủy diệt cả thôn, nếu không một khi để quỷ thôn đào thoát, nếu muốn trấn áp sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Thế nhưng nếu như hủy diệt quỷ thôn, Trần Hạo khó có thể ra tay.
Cảnh tượng thê thảm kia đến nay còn đang hiển hiện trong đầu hắn.
Một đám oán linh vô tội uổng mạng như thế, mình không làm được hành vi xoá bỏ vô tình, thậm chí vĩnh viễn trấn áp bọn họ Trần Hạo cũng cảm thấy không hạ thủ được.
Nên làm cái gì? Mình có thể làm gì cho bọn họ?
Trần Hạo rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, một âm thanh ở bên người truyền đến, là tiểu hồ ly.
Nó cũng đi đến, sầu não nhìn thoáng qua tàn thôn, ánh mắt linh động nhìn về phía Trần Hạo, dùng ánh mắt biểu thị, ngươi cái gì cũng không làm được, duy nhất có thể làm chính là không thể để cho cái quỷ thôn này từ bên trong trấn áp chạy đi. Nếu không sẽ xảy ra một màn bi kịch càng lớn hơn nữa.
Trần Hạo hoàn hồn, hít sâu một hơi nhìn bầu trời sáng sủa, cười nói:
- Ta vẫn kiên định, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng. Không phải không có biện pháp hỗ trợ, mà là không muốn đi hỗ trợ. Hồ đạo hữu, ta nhất định phải thử một chút.
Tiểu hồ ly ngồi xổm xuống, kinh ngạc nhìn Trần Hạo, một lát sau, tiểu hồ ly nheo mắt lại.
Từ sơn cốc đi ra, tiểu hồ ly lưu lại trông coi, Trần Hạo liền mang theo mèo mun và gà ngốc rời đi.
Hiểu rõ quỷ thôn, dưới tình huống Trần Hạo không muốn đối phó, chỉ có thể nghĩ biện pháp đến tiêu trừ oán khí của những oán linh này.
Ngoại trừ hệ thống đại lão kích phát nhiệm vụ, Trần Hạo không biết pháp môn siêu độ, cho dù biết hắn cũng không muốn sử dụng pháp môn đó đối với mấy người bị uổng mạng này.
Cái gọi là siêu độ, nói thì êm tai, trên thực tế chính là cưỡng ép đem oán khí và oán niệm của oán linh xua tan, cùng ép buộc khác nhau chỗ nào? Cái gọi là hảo tâm chính là như vậy ư?
Dựng lên chiêu bài cứu khổ cứu nạn, mặc kệ tình huống của oán linh là như thế nào, cũng mặc kệ là nguyên nhân gì, thậm chí đều mặc kệ oán linh có ý nghĩ gì, trực tiếp siêu độ, chuyện như vậy chính là cưỡng ép tẩy não, Trần Hạo làm không được.
So với dạng siêu độ đó, hắn càng muốn tin tưởng vào hệ thống, dù sao hệ thống chỉ là phụ trợ hắn hiểu rõ tâm nguyện của đám quỷ vật oán linh, trợ giúp quỷ vật giải trừ chấp niệm trong lòng, chỉ có tự mình lựa chọn giải thoát như thế mới thật là siêu độ.
Một đường quay lại đã là ban đêm, Trần Hạo đã đi đến Mao lão thôn.
Nhìn thấy Trần Hạo trở về, đám đại gia rất vui mừng:
- Đại sư trở về rồi? Thật là làm cho lão đầu tử lo lắng một hồi lâu, còn nghĩ là nếu đêm nay cậu không trở lại, sáng sớm mai tôi và những lão huynh đệ này liền đi qua nhìn xem.
Trong lòng Trần Hạo cảm động.
Lão nhân kia mặc dù tính tình hơi nóng một chút, nhưng đối với khách nhân là chân tình, quỷ kia thôn là cấm địa của Mao lão thôn, bất luận kẻ nào đều không được phép tới gần.
Mình chỉ bất quá là giúp bọn họ độ hóa một tên hậu bối, liền có thể để cho đám lão nhân kia quan tâm tới. Thậm chí không tiếc mạo hiểm.
Đây mới là thể hiện ra phong phạm truyền thống, mỹ đức của Hoa Hạ ta.
- Để đại gia lo lắng, kỳ thật cũng không có chuyện gì, liền đi qua nhìn một chút, hỏi tình huống, à, bất quá con quả thật có chút sự tình cần đại gia giúp đỡ.
Trần Hạo nghĩ nghĩ, mở miệng nói ra.
Ông cụ kia lúc này phóng khoáng nói:
- Có việc gì nói đi, nhà ta có hai thanh khảm đao vác trên vai, việc nghĩa thì đi đầu.
Trần Hạo:
- ...
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, chính là ta cần mua một chút đồ vật, nhưng con mới đến, đối với bản địa không quen, các vị là địa chủ ở đây, cho nên con muốn nhờ người giúp con mua một vài thứ.
Trần Hạo nói.
Ông lão sửng sốt:
- Đại sư muốn mua cái gì?
Trần Hạo nói:
- Ừm, nếu như có thể, con muốn một cái máy chiếu phim chiếu phim ảnh cũ, lại mua một ít phim giáo dục yêu nước, còn có một số phim cực khổ, ví dụ như phim kháng chiến, cứu tế các loại, còn một cái máy chơi nhạc, tốt nhất là có sẵn một ít bài hát mang xu hướng tích cực vươn lên, à đúng rồi, con còn cần hương nến, giấy vàng, nếu có thể, lại làm chút đồ ăn gì đó.
Ông lão ngơ ngác.
Muốn những đồ vật này làm gì? Đại sư muốn làm gì?
Nhìn bộ dáng không hiểu của ông cụ, Trần Hạo giải thích nói:
- Những đồ vật này con là dùng để siêu độ oán linh ở quỷ thôn, người ở cái thôn kia quá thảm rồi, con không muốn để cho bọn họ cứ bị trấn áp ở nơi này như vậy, ngày đêm chịu đựng dày vò, không muốn đối phó những người khi còn sống cực khổ nhưng lại bị uổng mạng này, cho nên con muốn thử thuyết phục họ một chút.
Đại gia giật mình:
- Đại sư còn muốn đi cấm địa nữa à?
Trần Hạo gật đầu:
- Không gặp được thì không sao, gặp rồi cũng nên làm vài thứ, những oán linh kia quá đáng thương, con muốn giúp bọn họ, ông à, ngài cũng biết thời đại đó rất rối loạn, dân chúng lầm than, có thể còn sống thật không dễ dàng. Quỷ thôn chính là một trong những quần thể chịu tai họa thời đại đó, muốn tìm cừu nhân, hiện tại không thể siêu độ ngay, chỉ có thể từng chút từng chút tiêu trừ oán khí của bọn họ, gợi lên lương tri khi còn sống của bọn họ, sau đó mới siêu độ, kiếp sau sinh ra làm một người tốt. Con sẽ cố hết sức, mặc kệ có được hay không con cũng không hối hận.
Ông lão yên lặng.
Một hồi lâu sau, ông lão sợ hãi than nói:
- Đại sư, trước đó tôi chỉ xem cậu như bằng hữu từ xa đến, hiện tại tôi cảm giác cậu với lão đạo trưởng đều là người tu hành, đáng giá tôn kính. Không nói nữa, chuyện này tôi sẽ giúp, nhưng mà tôi có một yêu cầu.
Lục Đạo - TruyenYY.com