Chương 148: Quỷ Thôn Chi Oán
- Tại sao, tại sao cậu lại ngăn cản chúng tôi báo thù, chúng tôi chết quá oan ức, chúng tôi chết rất thảm.
Sắc mặt của ông lão lập tức trở nên âm lãnh oán độc, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ.
Sau khi ông ta nói xong, đám già trẻ lớn bé xung quanh cũng bắt đầu mồm năm miệng mười kêu gào các kiểu, trong lúc nhất thời, tiếng quỷ gào âm trầm kinh khủng vô cùng.
- Đủ rồi!
Trần Hạo nghe thấy thế liền cảm thấy nhức đầu, vội hô to một tiếng.
Lập tức những tiếng gào thê lương kia biến mất, nhưng những oán linh kia vẫn đang ác độc nhìn Trần Hạo, nếu như ánh mắt có thể giết người, Trần Hạo sớm đã thủng trăm ngàn lỗ.
Trần Hạo thở dài nói:
- Ông lão, đừng làm rộn có được không, mấy người đều đã chết bao nhiêu năm rồi, những người năm đó hại chết các ngươi đã sớm không còn miếng xương vụn, mấy người đi tìm ai để báo thù bây giờ?
Lão nhân hung tợn nói:
- Thiên đạo bất công, chúng tôi đã tránh né tận chốn thâm sơn cũng bị giết chết, chúng tôi muốn tất cả mọi người đều bị thống khổ giống như chúng tôi, cũng phải bị tra tấn như chúng tôi.
Trần Hạo bĩu môi:
- Nói như vậy, mấy người muốn giết loạn hả, chuyện này không đúng rồi, oan có đầu nợ có chủ, giết loạn người vô tội liền không đúng, nếu không mấy ngươi cùng những người hại chết mấy người có gì khác nhau?
Ông lão phẫn nộ nói:
- Chúng tôi mặc kệ, chúng tôi muốn giết, giết, giết!
Trần Hạo không nói, bắt thủ quyết, phất tay, lại là một đạo pháp quang gia trì trên thân tượng của Chân Vũ Đế Quân.
Ông một tiếng, linh tính của tượng Chân Vũ Đế Quân lại tăng vọt một lần nữa, đem oán sát khí trong sơn cốc bức lui lại mấy mét.
Lão nhân:
- ...
Đám oán linh:
- ...
Trần Hạo hé miệng, lộ ra một nụ cười thân thiện:
- Nói thật, tôi đây cũng không phải truyền nhân của Đạo môn truyền thống, tính ra là nửa đường gia nhập đi, cho nên tôi đối với yêu quỷ gì đó không có thành kiến quá sâu, chỉ cần mấy người không có làm qua chuyện vi phạm ranh giới cuối cùng của tôi thì đều dễ nói chuyện nha.
- Mấy người ở đây đều là chết oan, trước khi chết đều là người đáng thương chạy nạn, cho nên đối với mấy người, tôi cũng có đồng tình, cũng sẵn lòng trợ giúp, nói như vậy, chúng ta thương lượng một chút, oan khuất của mấy người cứ nói với tôi, nếu tôi có khả năng giúp đỡ liền sẽ giúp, sau đó siêu độ cho các vị đi đầu thai chuyển thế, tiếp tục sinh hoạt. Hiện tại là thịnh thế đó, cho dù là dân chúng phổ thông cũng không thiếu ăn thiếu uống, nếu như may mắn đầu thai vào đúng nhà giàu, nói không chừng còn có thể trải nghiệm cuộc sống phú quý, đắc ý nữa.
- Không, không báo thù, chúng tôi tuyệt không đầu thai.
Khuôn mặt của ông lão vặn vẹo, phẫn nộ gào thét.
Đám oán linh cũng kịp phản ứng, gầm thét tán thành.
Trần Hạo sầm mặt lại:
- Ông lão, không nể mặt đúng không, đừng ép tôi làm chuyện trái với ý muốn, Đế Quân đại lão vẫn đang ngồi ở chỗ này, mấy người không hợp tác như thế, tôi cam đoan sẽ tiếp tục gia trì thần quang cho Đế Quân đại lão, để lão nhân gia trở nên mạnh hơn, nói không chừng đến lúc đó lão nhân gia không muốn cùng các ngươi chơi ở đây nữa, trực tiếp đi ra diệt sạch mấy người, đừng nói báo thù, ngay cả cơ hội đầu thai mấy người cũng không còn.
Lão nhân kia ác độc nói:
- Vậy thì cậu tới đi, trừ phi hồn phi phách tán, nếu không chúng tôi thoát khốn, nhất định phải tàn sát sinh linh, muốn vô số người thống khổ và tuyệt vọng giống như chúng tôi.
Vừa dứt lời, ông lão cùng một đám oán linh vừa ác độc nhìn Trần Hạo chăm chú, vừa chậm rãi lui ra phía sau, sau đó biến mất ở bên trong oán sát khí.
Trần Hạo:
- ...
Mẹ nó chứ, ngủ xuẩn mất khôn à, bọn họ muốn như thế nào nữa?
Thật muốn báo thù, ta không có ý kiến, mấu chốt là các ngươi phải tìm đúng người, làm loạn như thế này dĩ nhiên không được.
Chi chi!
Lúc này tiểu hồ ly cũng tức giận kêu lên nhìn Trần Hạo, ánh mắt kia lộ ra ý tứ rất rõ ràng, không cần uổng phí tâm tư, nếu có thể siêu độ, trước kia Càn Bình đạo trưởng đã sớm làm, chỗ nào còn đến phiên ngươi.
Trần Hạo nhìn sơn cốc một lát, đột nhiên cười một tiếng:
- Ngươi không cần khích tướng ta, những oán linh này thật đáng thương, ta muốn thử một chút, có thể siêu độ là việc tốt nhất.
Tiểu hồ ly tức giận trợn mắt nhìn Trần Hạo một chút, gia hỏa này thật sự là đầu óc bị bò đá.
Được rồi, cũng là có bản lĩnh, xem trước một chút rồi nói sau.
Tiểu hồ ly nhảy lên trên một tảng đá, nằm xuống, thản nhiên ngồi nhìn động tác của Trần Hạo.
Sau đó, Trần Hạo bắt đầu đả tọa, khôi phục pháp lực đã bị tiêu hao.
Mèo mun với gà ngốc thì ngồi hai bên Trần Hạo, một con cảnh giác nhìn phía sơn cốc, một con thì cảnh giác nhìn... tiểu hồ ly.
Nhìn ánh mắt bất thiện kia của mèo mun, tiểu hồ ly có cảm giác vô tội.
Đầu óc của con mèo này có vấn đề rồi? Ta không trêu chọc ngươi, làm sao lại nhìn ta không vừa mắt? Chẳng lẽ là ghen tị với một thân lông tóc tuyết trắng của ta?
Ừ đúng rồi, có khả năng, nhìn con mèo lông đen này, ban đêm đều nhìn không thấy, thật xấu, còn mang cái vật gì che kín đầu, là lông trên đầu bị trọc sao? Con mèo đáng thương, ta nếu là ngươi, ta liền trốn ở trong sơn động không dám đi ra ngoài.
Mèo mun tựa hồ cảm giác được suy nghĩ ác ý của tiểu hồ ly, lập tức nhe răng trợn mắt, lông tóc dựng lên, rất có ý tứ quản mẹ nó oán linh cái gì, ta chơi chết ngươi trước.
Tiểu hồ ly bĩu môi một cái, quay đầu không thèm để ý.
Nếu không phải xem ở mặt mũi vị trong Đạo môn này còn có thể giúp đỡ, chỉ cần vài phút ta đánh cho ngươi nằm bẹp trên mặt đất để cho ngươi kêu tỷ tỷ tha mạng.
Đả tọa không đến hai giờ, đột nhiên trong sơn cốc xuất hiện việc dị thường.
Nguyên bản sơn cốc một mảnh đen kịt, đột nhiên sáng ngời lên, sau đó các loại âm thanh truyền ra.
Tiếng cười, tiếng nói chuyện, liên miên bất tuyệt.
Trần Hạo bị quấy nhiễu, không có cách nào tiếp tục ngồi, mở to mắt nhìn về phía sơn cốc.
Vừa nhìn thấy cảnh kia, Trần Hạo kinh ngạc.
Chỗ sáng tỏ kia chính là một thôn xóm, có khoảng mười gia đình, trong thôn xóm, thôn dân đang bận bịu, người lớn nói chuyện, làm việc, trẻ con vui đùa ầm ĩ, một mảnh tường hòa.
Đây là... Quỷ thôn?
Đang đánh giá tình hình, đột nhiên dị biến xuất hiện.
Nguyên bản sơn thôn an tường, lập tức truyền đến các loại quái khiếu, sau đó một đám người tay cầm đao thương, cười gằn vọt vào sơn thôn, gặp người liền giết, nhìn thấy phòng ốc liền ném đuốc.
Các thôn dân thất kinh, khắp nơi tránh né, nhưng không có người nào có thể đào tẩu. Từng người ngã xuống trong vũng máu, nam nhân bị diệt sát, nữ nhân bị cưỡng đoạt.
Tiếng khóc rống, kêu rên, cầu xin tha thứ, gầm thét giao thoa, cảnh tượng rất thê thảm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thanh âm của thôn xóm cũng dần dần biến mất, một đám người bao lớn bao nhỏ, hi hi ha ha rời đi, lưu lại thôn xóm thi thể đầy đất, ánh lửa ngút trời.
Ánh lửa cũng chậm rãi biến mất, sau đó trong sơn cốc lại biến thành một mảnh đen kịt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trần Hạo cơ hồ còn cho đó là ảo giác.
Đó chính là, nguyên nhân quỷ thôn tồn tại sao?
Trong lòng Trần Hạo cảm thấy xót thương.
Dù là từ lúc tu hành đến nay, thường thấy sinh ly tử biệt, nhưng loại giết chóc tàn nhẫn này làm cho Trần Hạo không cách nào nhìn thẳng.
Những người kia, đốt giết cướp giật, liền người già với trẻ con đều không buông tha, quả thực chính là súc sinh.
Liền liền mèo mun với gà ngốc đều nhìn ngây người.
Bọn chúng cũng không nghĩ tới, thế giới nhân loại thế mà còn có chuyện tàn nhẫn như vậy.
Nhưng tiểu hồ ly lại bình tĩnh, cảnh tượng này nó không biết đã nhìn bao nhiêu lần, bắt đầu sẽ còn đồng tình, sẽ còn phẫn nộ, nhưng nhìn nhiều, nó cũng liền bình tĩnh, dù sao, sự tình đã qua rất nhiều năm, nó là một con tiểu hồ ly cũng không thể làm gì.
- Ta nhất định phải siêu độ oán linh ở quỷ thôn.
Kinh ngạc nhìn sơn cốc, Trần Hạo đột nhiên mở miệng, giọng điệu kiên định.
Lục Đạo - TruyenYY,com