Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 150: Người Già Nhưng Tâm Không Già

Chương 150: Người Già Nhưng Tâm Không Già

Trần Hạo kinh ngạc nhìn ông lão:
- Ngài có yêu cầu gì?
Đại gia nhếch miệng cười một tiếng:
- Chuyện thú vị như thế, tính ta thêm một phần.
- Cái gì?
Trần Hạo mở to hai mắt nhìn:
- Ông ơi, đây cũng không phải là đi chơi, cũng không phải đi đối phó với lưu manh hay hung phỉ gì đó, đây chính là oán linh, nếu không cẩn thận, đao kia của ngài dù sắc bén cũng không gây thương tổn cho bọn họ được đâu.
Ông lão trừng mắt nhìn:
- Sao thế? Cậu không phải là nói đi hỗ trợ thôi sao? Còn có chuyện đánh nhau nữa à?
Trần Hạo:
- ...
Ngài nói cũng có đạo lý.
- Lại nói, đồ vật mà cậu cần cũng không ít, một người làm không kịp. Không có chúng tôi hỗ trợ, cậu cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Ông lão khí định thần nhàn nói.
Trần Hạo thấy thế dở khóc dở cười.
Lão gia tử đây không phải là muốn cùng một chỗ hành động à, ngài lớn tuổi như vậy, không sợ làm không tốt sẽ bồi cái mạng già của mình vào sao.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nhiều đồ vật như vậy, mình thật đúng là không có cách.
- Được, ngài muốn đi cũng không thành vấn đề, nhưng con nói rõ trước, người không thể quá nhiều, những hành động khác phải nghe con, không thể làm loạn.
Trần Hạo nói nghiêm túc.
Đại gia lập tức cười:
- Đồng ý, đều nghe theo cậu, khoan hãy nói, trước đó đối với cấm địa tôi vẫn có chút chột dạ, nhưng sau khi nghe cậu nói, tôi cảm thấy những người kia thật là đáng thương, có thể giúp được thì nên giúp, xem như vì con cháu góp nhặt chút âm đức.
Đạt thành hợp tác, ông lão liền đi an bài.
Hôm sau trời còn chưa sáng Trần Hạo đã tỉnh, hắn bị làm cho tỉnh, một đám lão gia tử xông vào trong phòng Trần Hạo, líu ríu, nghị luận ầm ĩ, nghe giọng điệu mỗi người đều rất hưng phấn.
Gà ngốc mở to mắt, tỏ vẻ ngơ ngác.
Không phải là nghe gà gáy rồi mới dậy à? Ta cũng chưa dậy, như thế nào liền náo nhiệt như vậy, chẳng lẽ bổn gà ngủ quên mất?
Mèo mun cũng không quan tâm, chen vào một bên cánh tay Trần Hạo, trong ngực còn ôm một con siêu nhân che mặt sắp bị nó nhai nát, ngủ tới đắc ý.
Trần Hạo nghe một lát, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Những lão nhân này không có một ai sợ hãi, ngược lại từng người đều rất chờ mong, còn tự so với tiền bối, nói thế hệ trước chặt tiểu quỷ tử không tính là có bản lĩnh gì, nhà mình hiện tại giúp quỷ mới xem như là trâu bò.
Ghê chưa, người già nhưng tâm không già, không có biện pháp rồi.
Từ trên giường bò dậy, Trần Hạo đi ra ngoài.
Đám lão gia tử đang nghị luận nhìn thấy Trần Hạo, con mắt tỏa sáng cả lên, từng người đều tỏ vẻ chờ mong.
Trần Hạo nhìn thoáng qua, khóe miệng giật một cái.
Mười lão gia tử, mỗi một người đều là một thân mình trần, tay cầm hồng cân đại đao, trên cánh tay còn quấn quanh một miếng vải đỏ.
Đây là muốn làm gì? Nói là đi giúp quỷ mà, mấy người đây là muốn đi chém lộn giành địa bàn ở đâu à!
- Ha ha, đại sư đã tỉnh, sớm như vậy liền đến ồn ào ở chỗ cậu, không có quấy rầy gì chứ.
Ông lão mở miệng trước một bước, cười ha hả như đang xin lỗi.
Trần Hạo liếc ra ngoài cửa.
Ah, mặt trăng đều chưa lặn, vẫn có chút sớm.
- Ông ơi, coi như muốn làm việc cũng phải ngủ ngon chứ, với lại đồ vật đều chưa chuẩn bị đầy đủ mà, không cần thiết gấp gáp như vậy chứ?
Trần Hạo bất đắc dĩ nói.
Đại gia vội vàng nói:
- Đồ vật đã chuẩn bị xong, đồ vật mà đại sư cần tôi gọi điện thoại cho mấy đứa nhãi con trong huyện xử lý trong đêm rồi, một thứ không thiếu, một giờ trước đã đưa tới, mấy lão ca chúng tôi cũng ngồi không yên, lúc này mới tới đây chờ đại sư, ặc, đại sư chưa nghỉ ngơi tốt? Nếu không lại chợp mắt thêm một hồi đi.
Trần Hạo:
- ...
Đại gia, đây là cảm xúc trong mấy chục năm đè nén nay được kích thích lên ư.
Quả nhiên không hổ là hậu nhân của những anh hùng năm đó dám cầm đao chặt quỷ tử.
Thôi được, mấy đều như vậy, ta một người trẻ tuổi sao có thể tiếp tục ngủ được chứ.
- Được rồi, không có việc gì, xuất phát sớm một chút cũng tốt, à, con chuẩn bị trước một chút.
Trần Hạo nói xong quay lại trong buồng. Lưu lại một đám lão gia tử nhìn nhau, rất nhanh lại rộn ràng lên, từng người nghị luận oán linh là thứ gì, cấm địa không phải rất nguy hiểm sao? Cây đại đao này của ta có tác dụng hay không, cần để đại sư cho gia trì thêm linh phù gì đó hay không.
Sau khi thu thập một phen, Trần Hạo liền cùng một đám lão gia tử đi tới sân luyện công trong thôn.
Đồ vật cần chuẩn bị thật đúng là không ít, chất mấy cái rương lớn.
Đám lão gia tử cũng là cẩn thận, dây thừng đòn gánh đều chuẩn bị xong.
Sau khi đi vào, mấy lão nhân kia đã sớm phân công nhau rõ ràng, phân biệt tiến lên nâng từng cái rương lên, tỏ vẻ nhẹ nhõm bình tĩnh.
Trần Hạo muốn giúp đỡ đều không được, chỉ có thể ở phía trước dẫn đường.
Dưới ánh trăng, ừ, chính là dưới ánh trăng, đúng là vãi thật.
Một nhóm người đi ra khỏi thôn, theo núi rừng, hướng tới quỷ thôn mà đi.
Trên đường đi, đám lão gia tử thay phiên nhau khiêng đám đồ vật, dù cho trèo đèo lội suối, mệt mỏi tới nỗi thở hồng hộc cũng không kêu một tiếng. Trần Hạo thực sự là nhìn không đành, quả thực là muốn khiêng giúp một đoạn, nhưng bị một đám lão gia tử đuổi ra, muốn hỗ trợ liền xù lông, nói Trần Hạo xem thường bọn họ, còn muốn so tay một chút.
Trần Hạo chỉ có thể dở khóc dở cười nhận mệnh.
Một đường nghiêng ngả, buổi chiều mới chạy tới quỷ thôn.
Tiểu hồ ly nguyên bản đang nhàm chán ngồi bên bờ suối nghịch nước, nhìn thấy một đám người tới liền trợn tròn mắt.
Đây là tình huống như thế nào? Liên hoan dã ngoại à? Đây chính là quỷ thôn đó! Ngại sống quá thư thái à?
Nếu không phải nhìn thấy trong đội ngũ có Trần Hạo, tiểu hồ ly sẽ lập tức thi triển huyễn thuật, dọa những này người chạy đi.
Chờ đến gần, tiểu hồ ly lúc này mới chạy đến trước mặt Trần Hạo, hoài nghi nhìn hắn.
Trần Hạo thở dài nói:
- Đừng nhìn ta, những ông lão này không thể trêu vào.
Tiểu hồ ly liếc qua những lão nhân kia, sau đó liền nhận ra.
Nói câu không khách khí, những lão nhân này cũng đều là người nó nhìn từ nhỏ đến lớn, đều là vãn bối.
Nó nhận ra mọi người, các ông lão kia cũng nhận ra tiểu hồ ly.
Một lão đầu ngạc nhiên nói:
- Lão Lục, ông nhìn, hồ ly này có phải là con năm đó đi theo bên cạnh lão đạo trưởng không, tôi nhớ cả người đều là màu tuyết bạch, lớn bằng nhau.
Ong lão Mao lục gia nhìn kỹ, trừng to mắt:
- Ồ, đúng rồi, tôi nhớ được tam ca lúc đó còn rất thích tiểu tiên hồ, muốn bắt về nhà, kết quả bị tiên hồ sử dụng pháp thuật dọa đến tè ra quần, trước khi qua đời cũng còn nói đó là vết nhơ cả một đời, hối hận không thôi.
- Tôi nhớ rồi, lúc đó tam ca khóc trở về, còn bị cha ổng cho ăn đòn, phạt đòn cả buổi trưa, nói ổng mạo phạm linh thú.
- Chậc chậc, thật sự là linh thú , đều đã qua bao nhiêu năm, chúng ta đều chuẩn bị xuống mồ, tiểu tiên hồ này vẫn xinh đẹp như vậy, mấy người nói nó có thể sống bao lâu?
- Xuỵt, đừng nói lung tung, để tiên hồ không vui, ban đêm đem hồn phách ông gọi đi, đến lúc đó ông khóc không ra nước mắt luôn.
Nghe một đám vãn bối nghị luận mình, tiểu hồ ly im lặng, liếc Trần Hạo một cái rồi chạy ra.
Trần Hạo gượng cười giữ im lặng, đành phải mang theo đám lão gia tử bắt đầu bố trí.
Đối với việc siêu độ oán linh ở quỷ thôn như thế nào, Trần Hạo không có biện pháp gì tốt, chuẩn bị những đồ vật này cũng chỉ là dùng để thăm dò, ý đồ mở ra một lỗ hổng, sau đó tiến hành theo chất lượng, chậm rãi cảm hóa, từng chút tiêu trừ oán khí, tranh thủ cho những oán linh đáng thương này một cơ hội bắt đầu cuộc sống mới.
Mở cái rương ra, đồ vật bên trong đã được phân loại, đều có nhãn hiệu cùng sách hướng dẫn, hiển nhiên chuẩn bị rất cẩn thận.
Dựa theo đánh dấu, rất nhanh Trần Hạo liền đem phim với máy chiếu phim chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng vấn đề là lần thứ nhất chiếu phim thì bộ phim nào là thích hợp nhất, một đám lão gia tử lại lâm vào tranh chấp.
Lục Đạo - TruyenYY.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất