Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 153: Lão Gia Tử Kể Chuyện

Chương 153: Lão Gia Tử Kể Chuyện

- Ngươi đừng đắc ý, ngươi không siêu độ được cho chúng ta, chỉ cần được ra ngoài, chỉ cần được ra ngoài. . .
Bóng hình của lão nhân mặc áo dài ác độc nhìn Trần Hạo rồi dần dần biến mất, nhưng tiếng nói oán hận kia lại truyền vang không dứt, nghe rợn cả người.
- Điên khùng, đầu óc lão gia hỏa này bị hỏng rồi, lão tử chưa bao giờ thấy ai không nói đạo lý như thế, mình bị giết liền muốn liên luỵ những người vô tội khác, con mẹ nó cùng những sơn phỉ kia khác gì nhau?
Mấy lão gia nhìn thấy thế cảm thấy phẫn nộ, một người trong đó càng to tiếng mắng, một mặt khinh thường.
- Lão Cửu, đừng nói nữa, một loại gạo nuôi trăm loại người, có vài người trời sinh tà ác, còn sống muốn người khác cung phụng, chết đi liền oán trời trách đất, theo ta thấy, người như thế cứ giết cho rồi, nói không chừng những oán linh khác còn có thể cứu.
Mao lục gia hừ một tiếng.
Trần Hạo nghe vậy, ánh mắt sáng lên, như có điều suy nghĩ.
Một đêm chiếu phim cho đến hừng đông, trong sơn cốc lại không có một oán linh nào đi ra.
Trần Hạo cũng không nóng nảy, vạn sự khởi đầu nan, hiện tại đã tìm đúng biện pháp, liều mạng đánh, luôn có thể đánh vào nội bộ địch nhân, tan rã đấu chí của địch nhân, cuối cùng thu hoạch thắng lợi.
Ngày thứ hai, quỷ thôn ẩn núp, phim cũng không phát.
Một ngày bôn ba, lại bận rộn một đêm, đám lão gia tử cũng chỉ thay phiên chợp mắt một chút, đã sớm rã rời không chịu được, Trần Hạo để đám lão gia tử đi nghỉ ngơi. Mình bắt đầu bận rộn.
Ban ngày quỷ thôn mặc dù không ra, nhưng những oán linh kia đều ẩn trốn tại bên trong tàn thôn di chỉ, không nhìn thấy nhưng không phải không thể nghe được.
Trần Hạo liền đem đĩa nhạc mang đem đến di chỉ, sau đó phát ca khúc.
Cái gì cha mẹ bên trong ánh nến, lòng cám ơn, trên đời chỉ có mẹ là tốt, chỉ cần là ca khúc có thể gợi ra những cảm xúc tốt đẹp nhất, Trần Hạo liền thay phiên mở, lặp đi lặp lại.
Dưới loại âm nhạc tốt đẹp này oanh tạc, cho dù ý chí sắt đá, ta cũng phải đem ngươi bóp cho mềm.
Loại thủ đoạn lôi kéo này so với chém chém giết giết gì đó tốt hơn nhiều.
Trần Hạo tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đánh không lại cho nên mới làm thế.
Quả nhiên, âm nhạc vang lên, dưới ca từ tràn đầy tình cảm, Âm Dương Nhãn của Trần Hạo nhìn thấy khí tức oán linh còn sót lại bên trong di chỉ xuất hiện lưu động, hiển nhiên có hiệu quả tốt.
Thấy cảnh này, Trần Hạo thấy hài lòng sau đó cũng đi đả tọa nghỉ ngơi.
Từ đầu đến cuối tiểu hồ ly vẫn đang một mực quan sát, nó luôn ở trạng thái mông lung.
Trần Hạo làm những việc này hoàn toàn phá vỡ nhận thức cũ của nó.
Thì ra còn có cách siêu độ như thế? Đây là chuyện mà một người trong Đạo môn sẽ làm ư?
Bất quá hiệu quả này làm tiểu hồ ly sợ hãi than thở không thôi.
Biến hóa của đám oán linh nó cũng thấy tận mắt, nó đã xem xét quỷ thôn mấy chục năm, so với Trần Hạo còn cảm nhận rõ ràng hơn được loại biến hóa thần kỳ này, đó là một loại rạn nứt, lão quỷ kia sợ rằng sắp toi đời rồi.
Tiểu hồ ly rất hài lòng, quỷ thôn là tiếc nuối của Càn Bình đạo trưởng, nó nhận được sự dạy bảo của Càn Bình đạo trưởng, dẫn đạo, từ đó đi đến con đường tu hành chính xác, cũng xem quỷ thôn trở thành trách nhiệm của mình.
Không giải quyết vấn đề quỷ thôn, nó cả đời cũng sẽ không rời khỏi nơi này.
Bây giờ có hi vọng siêu độ cho quỷ thôn, tiểu hồ ly cảm thấy tương lai của mình tốt đẹp vô cùng.
Oa ô!
Ngay lúc tiểu hồ ly đắc ý ảo tưởng, đột nhiên một thanh âm vang lên.
Quay đầu nhìn lại, là mèo mun.
Tiểu hồ ly híp mắt lại.
Con mèo ngu này thật sự là ngứa da hay sao, lão nương ăn gạo của nhà ngươi, trộm gà của nhà ngươi à, cứ theo ám ta hoài.
Đang nghĩ ngợi có nên giáo huấn nó hay không, khỏi để nó phá hư tâm tình vui vẻ của mình, ánh mắt tiểu hồ ly đột nhiên chuyển động, nhìn về phía một bên khác.
Gà ngốc không biết cũng chạy tới lúc nào, mặc dù vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn đứng ở bên cạnh mèo mun.
Hả? Liên thủ, chơi hai đánh một à? Có tin ta cho các ngươi một cái móng vuốt, các ngươi sẽ nằm sấp như dế nhũi luôn không. Tỷ đã tu hành trăm năm chứ không phải chuyện đùa.
Trong mắt tiểu hồ ly lóe lên một tia khinh thường, nhìn mèo mun chi chi một tiếng.
Mèo mun lập tức xù lông, oa ô gầm thét một tiếng.
Tiểu hồ ly tỏ ra sửng sốt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Hạo đang tĩnh tọa cách đó không xa, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó tiểu hồ ly nhìn mèo mun, lại kêu chi chi một tiếng.
Mèo mun sửng sốt, lộ vẻ không tin nhìn tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, khinh thường trả lời lại, quay người ưu nhã đi ra.
Mèo mun chần chờ một chút, không nhúc nhích.
Gà ngốc loẹt xoẹt chạy tới, khanh khách gọi.
Mèo mun:
- Meo ô meo ô.
Trao đổi một chút, gà ngốc tức giận nhìn mèo mun, khanh khách vài tiếng. Sau đó cũng đi ra.
Mèo mun:
- . . .
Hồ ly chết tiệt nói thật hay giả, vì sao ta có cảm giác bị dao động rồi? Có thể tin hồ ly không?
Chỉ nghỉ ngơi bốn năm cái giờ, đám lão gia tử đã tỉnh lại, tinh thần từng người đều phấn chấn.
Nhìn Trần Hạo đang ngồi, bọn họ cũng biết nặng nhẹ không đi quấy rầy, mà cùng đi đến tàn thôn di chỉ.
Nói đến cái cấm địa bị nguyền rủa này, trong lòng bọn họ vẫn còn kính sợ, cũng chưa tới qua.
Nhưng sau khi tiếp xúc đêm qua, kính sợ của đám lão gia tử đối với quỷ thôn ít đi rất nhiều, ngược lại có chút đáng thương cho bọn chúng.
Một đám thôn dân vô tội trong thời đại loạn lạc, bị cừu hận che đậy tâm linh, không cách nào giải thoát, thậm chí nếu không thể siêu độ sẽ phải đứng trước kết cục bi thảm bị trấn áp hoặc là bị tiêu diệt.
Đối với một đám người này, bọn họ bùi ngùi mãi không thôi.
Mao lão thôn một đời trước cũng là bị thời đại bức bách sống không nổi, nhưng may mắn gặp được lão đạo trưởng truyền thụ Đạo gia đao pháp mới có sức phản kháng, không chỉ có không có bị xâm hại, ngược lại bạo phát, huyết tính dâng lên, đánh ngược lại đám người kia một trận, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Cái quỷ thôn này do không có lực lượng tự bảo vệ mình mới bị thương tổn.
Nhìn di chỉ, Mao lục gia đột nhiên đi qua ngồi xếp bằng xuống đối mặt với di chỉ, móc ra thuốc cuộn, châm lửa đắc ý hít một hơi, lúc này mới lên tiếng nói:
- Ài. . . Nói đến, dù là hài tử trong số các ngươi đều lớn tuổi hơn ta, lúc các ngươi còn sống, ta còn chưa ra đời, đều là trưởng bối cả. Nhưng mà ta cũng lớn tuổi rồi, cũng là một lão đầu tử, đoán chừng sống không được bao lâu, cho nên cũng đừng có so đo tôn ti, ta đều là người Hoa, đều là hương thân phụ lão.
- Nói tiếp, chúng ta cũng coi như là hàng xóm, Mao lão thôn của chúng ta cách hơn hai mươi dặm ở hướng kia, ở hơn mấy chục năm. Tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, hôm nay lão đầu tử cùng các ngươi lảm nhảm một chút, nói vài lời trong lòng.
Mao lục gia vừa mở miệng, oán khí bên trong di chỉ liền động đậy.
Mao lục gia nói tới việc ngoại tộc xâm lấn vài chục năm trước, gió tanh mưa máu, nói tới rất nhiều người Hoa từ ngu muội đi tới khai sáng, từ bên trong khai sáng quật khởi. Nói lên bậc cha chú xây dựng lên Mao gia khảm đao đội, chuyện đổ máu trong chiến đấu, nói tới việc Hoa Hạ xoay người, hướng ra thế giới, nói tới lãnh tụ vĩ đại, nói tới cuộc sống hiện đại thoải mái.
Sử dụng giọng điệu trầm bồng du dương, cảm xúc phát ra từ phế phủ để cấu tạo nên một bộ sử thi trăm năm, đám lão nhân bên cạnh Mao lục gia nghe được câu chuyện đều thấy kích động trong lòng, cảm thán không thôi, thời gian trăm năm này, thực tình không dễ dàng gì.
Mà oán khí bên trong di chỉ dưới lời nói kia dần chậm rãi bình tĩnh lại.
Lục Đạo - TruyenYY.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất