Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 154: Cơ Duyên Của Mèo Mun

Chương 154: Cơ Duyên Của Mèo Mun

Trần Hạo đang tĩnh tọa khôi phục pháp lực cách đó không xa, cảm giác được hành động của đám lão gia tử, ban đầu cũng không nói cái gì.
Dù sao giữa ban ngày, những oán linh kia cũng không thể chạy ra hại người.
Thế nhưng rất nhanh, theo Mao lục gia thâm tình giải thích, biến hóa của oán khí bên trong di chỉ kia làm hắn trợn mắt hốc mồm.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa có thể nói, ngay cả oán linh cũng bị thuyết phục.
Nhưng đây là chuyện tốt.
Oán linh có thể đón nhận thiện ý, oán khí sẽ càng ít, dần dần liền có thể trở nên bình thường.
Mặc kệ hành động của các lão gia tử. Trần Hạo cảm giác gần như đã hoàn toàn khôi phục pháp lực, đứng dậy đi tới nơi cất giữ hành lý, lấy ra thanh đại đao khăn đỏ kia.
Đao này đã tồn tại trăm năm nhưng lưỡi đao vẫn sắc bén, chất liệu rất tốt.
Trên thân đao, bên trong rãnh máu ẩn chứa sát khí, đó là do chém giết quá nhiều sinh linh thai nghén mà thành.
Dạng hung khí như thế này cho dù âm tà quỷ vật gặp cũng phải sợ hãi.
Nhưng đại đao cuối cùng cũng chỉ là phàm khí, cũng không siêu phàm thoát tục, nếu như mình Khai Quang cho nó sẽ có biến hóa như thế nào nhỉ?
Lần thứ nhất nhìn thấy hồng cân đại đao, Trần Hạo liền có ý nghĩ như vậy.
Giờ phút này, Trần Hạo cũng không có chuyện gì làm, cảm thấy có thể thử một lần, nói không chừng sẽ có kinh hỉ.
Cầm đại đao trong tay, Trần Hạo bắt pháp quyết, vận chuyển pháp lực, sau đó điểm một cái lên đại đao, một đoàn đạo hạnh năm năm ngưng tụ ra pháp quang bao phủ lên thân đao.
Đại đao khăn đỏ:
- . . .
Trần Hạo:
- . . .
Gì đây? Ca đã Khai Quang mà? Ngươi phản hồi đi?
Biểu lộ của Trần Hạo vô cùng cổ quái, cẩn thận cảm nhận hồng cân đại đao, không có chút phản ứng nào, không biến thành Pháp Khí, cũng không có dị thường gì.
Mẹ nó, năm năm pháp lực của ta đâu, bị ngươi nuốt chửng hết rồi!
Trần Hạo chán nản. Sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định lần nữa gia trì năm năm pháp lực.
Đại đao khăn đỏ: - . . .
Trần Hạo nổi giận, trực tiếp ngưng tụ hơn mười năm pháp lực còn lại, một mạch gia trì tiếp.
Lão tử không tin, hơn hai mươi năm pháp lực đặt ở trên tượng của Chân Vũ Đế Quân đều có thể tăng cường linh tính, đặt trên người ngươi lại không có động tĩnh gì sao.
Lần này hồng cân đại đao rốt cục có phản ứng.
Trong nháy mắt, thân đao kêu vù vù, run rẩy kịch liệt, rãnh máu bên trong thân đao xuất hiện huyết quang lăng lệ.
Trong lòng Trần Hạo giật mình, vội vàng nắm chặt hơn.
Thế nhưng Trần Hạo vẫn phản ứng không kịp, hồng cân đại đao từ trong tay Trần Hạo tránh thoát ra, sau đó bay thẳng ra ngoài.
Trần Hạo quá sợ hãi.
Mẹ nó chứ, chuyện gì nữa đây? Khai Quang mà thôi, ngươi thành tinh rồi à? Lôi kiếp mộc cũng không có trâu bò như ngươi!
Trần Hạo vội vàng đuổi theo.
Còn chưa đuổi được mấy bước, Trần Hạo đột nhiên biến sắc, lớn tiếng nói:
- Tiểu Hắc, mau tránh ra.
Mèo mun đang ngồi xổm, ngẩn người nhìn lên bầu trời, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề miêu sinh, móng vuốt nhỏ vô tình lay hòn đá nhỏ trên mặt đất.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc, mèo mun theo bản năng quay đầu nhìn lại, sau đó mắt mèo trừng lớn.
Thứ gì thế? Bay nhanh thật! Đây là, đang hướng về mình ư? Meo meo meo!
Mèo mun vội vàng nhảy lên, thế nhưng phản ứng của nó vẫn hơi chậm, trong nháy mắt nhảy lên, hồng cân đại đao theo dưới thân nó xuyên qua, cắt đứt vuốt mèo, mang theo một tia máu tươi.
Mèo mun bị đau thét lên một tiếng, lăn lộn ngã xuống đất, sau đó điên cuồng nhảy lên mấy cái, liền chạy ra xa bảy, tám mét, lúc này mới chưa tỉnh hồn nhìn về phía chỗ lúc trước nó ngồi xổm.
Thế nhưng giờ phút này hồng cân đại đao cũng đã xuyên thấu ngọn núi, thẳng vào trong núi, biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Hạo nhìn tới há hốc miệng.
Cái đồ vật này mẹ nó chứ ca Khai Quang cho mày, lại còn biết chạy? Ngươi là một thanh đao mà, ngươi chạy cái beep.
Đang buồn bực, đột nhiên tiếng vù vù lại vang lên, là từ. . . ngọn núi bên kia truyền đến.
Trần Hạo sững sờ, sau đó liền trừng to mắt.
Chỉ thấy trong lòng núi có một cái bóng vọt ra, sau đó bay về phía. . . mèo mun!
Mẹ kiếp, ngươi có thù với mèo sao?
Trần Hạo vội vàng.
Cũng không cần chờ hắn nhắc nhở, lúc mèo mun nhìn thấy cái đồ chơi này lại bay về phía mình, nó liền trực tiếp xù lông lên.
Mẹ mày chứ, lão nương không phát uy, tưởng ta là. . . hổ bệnh à!
Nhe răng trợn mắt, trong nháy mắt mèo mun hoàn thành biến thân, thân thể bành trướng, hóa thành hình thức mèo tiên có kim quang hộ thể, không lùi mà tiến, rống giận trực tiếp đón hồng cân đại đao.
Một màn này phát sinh trong lúc điện quang hỏa hoa, xung quanh một mảnh kinh ngạc.
Đám lão gia tử:
- . . .
Có phải ở bên cạnh đại sư luôn có một con vật không bình thường không?!
Ánh mắt của tiểu hồ ly lấp lóe.
Nhìn không ra nha, con mèo ngu này còn có thể biến thân! Khí tức trong nháy mắt tăng vọt không chỉ gấp mười lần, chậc chậc, có ý tứ!
Gà ngốc trực tiếp nhắm mắt lại.
Miêu tỷ, vĩnh biệt.
Ngược lại Trần Hạo tỏ ra sốt ruột.
Con mèo chết tiệt này, ngươi thật sự cho rằng ngươi có chín cái mạng à! Mẹ nó né tránh đi chứ.
Thế nhưng mặc kệ tiếng lòng của bọn hắn là cái gì, ý tưởng gì, đều đã không còn kịp rồi.
Bạch!
Mèo mun cùng hồng cân đại đao đụng vào nhau.
Trần Hạo nhắm mắt lại, lộ ra vẻ thống khổ.
Tiểu Hắc, là lỗi của ta, là ta hại ngươi.
Khóe miệng của tiểu hồ ly nhếch lên, sau đó đột nhiên sững sờ, mắt hồ trợn tròn, tràn đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy mèo mun vốn phải bị hồng cân đại đao phân thây tại chỗ, chết không nhắm mắt, nhưng lông tóc không tổn hao gì, bình an rơi xuống đất.
Mà hồng cân đại đao. . . Không thấy đâu nữa.
Mèo mun quay người nhìn quanh, mắt đầy mờ mịt, tình huống gì đây? Cái đồ vật quỷ quái kia đâu? Chạy đi đâu rồi?
Nhưng rất nhanh, con mắt của mèo mun trở nên quỷ dị, nó tựa hồ cảm giác được cái gì, yên tĩnh lại.
- Không chết? Tại sao lại không chết. . . Không đúng, không chết mới tốt, Tiểu Hắc nhà ta phúc lớn mạng lớn, thật sự có chín cái mạng!
Trần Hạo vui vẻ, vội vàng chạy tới xem xét.
Gà ngốc ghẻ hé mắt, tựa hồ không đành lòng quan sát cảnh máu me, nhưng rất nhanh lại trợn to, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi, cánh đều giương ra, biểu thị rằng mình không lý giải nổi.
Đến trước mặt mèo mun, Trần Hạo vội vàng ôm lấy mèo mun, trên dưới lật xem, khắp nơi sờ loạn, lúc này mới yên lòng.
Quả thật không bị thương chỗ nào.
Thế nhưng hồng cân đại đao kia đâu?
Lúc này, mèo mun đột nhiên kêu một tiếng.
Trần Hạo sững sờ. Liền thấy mèo mun duỗi ra một cái chân, bá một cái, bốn cái móng vuốt gảy ra.
Vuốt mèo mà thôi, Trần Hạo thấy nhiều rồi, không thèm.
Nhưng mà, đây là vuốt mèo sao?
Chỉ thấy trong lòng bàn chân của mèo mun, bốn cái móng vuốt kia khác hoàn toàn với lúc trước.
Móng vuốt trước kia, dài một tấc, rất sắc bén.
Móng vuốt bây giờ, dài ba tấc, rất đáng sợ.
Nhưng mà mèo làm thế quái nào lại có móng thép? Móng vuốt kia tuyết trắng sáng tỏ, nhìn thật giống như chế tạo từ tinh cương.
Đặc biệt là ở giữa cái móng vuốt thép có đường tơ máu màu đỏ, nhìn thế nào đều cảm thấy hung tàn bá đạo.
Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.
Mèo mun mặt mũi tràn đầy hưng phấn, trực tiếp từ trong ngực Trần Hạo nhảy ra ngoài, sau đó oa ô một tiếng, nguyên bản thân thể bành trướng gấp đôi, lần nữa lại lớn thêm ra ba vòng.
Mà một cái chân mèo khác cũng bắn ra móng vuốt thép chứa tơ máu.
Không chỉ như thế, trên cổ mèo mun bỗng nhiên xuất hiện một mảnh vải đỏ dài một mét, quấn quanh cổ, giống như một cái khăn đỏ đón gió bay múa.
Khăn trùm đầu thần bí, khăn đỏ tung bay, móng vuốt thép hung lệ.
Mèo mun, biến thân.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất