Chương 152: Cảm Hóa Ngoài Ý Muốn
Mặt Trần Hạo xạm lại.
Ôi lão gia tử à, những oán linh này không phải là không tán đồng, bọn họ là hấp thu tinh hoa của quốc ca, dung hợp tự thân, biến thành đồ vật của mình!
Mẹ nó chứ, mình lại biến khéo thành vụng.
- Các vị đừng nóng vội, chúng ta tiếp tục.
Trần Hạo nhìn oán sát khí bên trong, các oán linh thỉnh thoảng hiện ra, cắn răng một cái, mở miệng nói.
Mao Lục gia hỏi:
- Tiếp tục cái gì?
Trần Hạo cắn răng nói:
- Chiếu phim! Con không tin, oán linh cũng là người biến thành, chẳng lẽ không có một điểm nhân tính nào sao? Không có một điểm khát vọng đối với những thứ tốt đẹp ư? Chỉ luôn nghĩ đến báo thù, để cho mình không có kết thúc yên lành mới cam tâm? Nếu thật sự là như thế, con cũng không cố chấp nữa, trực tiếp gia tăng tượng của Chân Vũ Đế Quân, trấn áp bọn họ mãi mãi.
Các lão gia tử nhìn nhau, yên lặng làm theo chỉ thị của Trần Hạo.
Bọn họ cũng không cam chịu, đều là một phần tử của Hoa Hạ, chẳng lẽ cứ phải cùng người một nhà liều ngươi chết ta sống?
Dù cho các ngươi bị sơn phỉ cướp bóc sát hại, nhưng đó là thời đại hỗn loạn sai, là một phần nhỏ hạng người có dã tâm sai, có nhiều người đều là thân bất do kỷ, bị hãm hại, nếu như đều giống các ngươi, Hoa Hạ sớm thành quỷ quốc.
Rất nhanh máy chiếu phim được đưa vào chỗ, sau đó bắt đầu chiếu, chuyện Đường Sơn động đất bắt đầu được kể ra.
Nhìn thấy bên ngoài lại bắt đầu thu hút thiêu thân bay loạn, những oán linh lại vờn quanh một chỗ, yên lặng quan sát.
Lão nhân mặc áo dài ánh mắt lấp lóe, ẩn giấu hưng phấn.
Một cái tiểu khúc đã để chúng ta mạnh lên, hiện tại lại làm ra trò mới, chúng ta lại có thể trở nên mạnh hơn! Mạnh lên, phải trở nên mạnh hơn, chúng ta liền có thể tự do, liền có thể trả thù, liền có thể để tất cả mọi người sẽ đều thống khổ giống như chúng ta.
Sơn cốc an tĩnh lại, chỉ còn hình ảnh được phim chiếu lên, những sinh hoạt trước khi địa chấn phát sinh.
Chết đã gần hai trăm năm, thời đại chuyển biến quá lớn, các oán linh nhìn hình ảnh trong điện ảnh, cho dù là trong lòng tràn đầy oán hận cũng không khỏi bị hấp dẫn.
Hiện tại bên ngoài là như thế này sao? Những cái nhà thật cao, đường đi thật xinh đẹp, những cục sắt kia thế mà có thể chạy, là một loại xe ngựa ư?
Còn có thật nhiều tên mập mạp, bọn họ có nhiều đồ ăn có thể ăn như vậy sao? Thật hạnh phúc!
Những chuyện thường ngày xưa cũ đã hấp dẫn thật sâu một đám oán linh, cho dù là lão nhân áo dài đều nhìn không chuyển mắt, trong mắt có ngạc nhiên với oán hận.
Vì sao những người này có cuộc sống tốt như vậy, vì sao chúng ta lại bị giết, vì sao ta không thể sinh hoạt ở thế giới như thế này!
Không, ta muốn làm cho cả thiên hạ này đều phải trở nên giống như ta, đều phải chịu loại thống khổ này.
Thời gian chậm rãi qua đi.
Những oán linh vừa mới bị chuyện thường ngày hấp dẫn, đột nhiên bị chấn động.
Bởi vì, địa chấn.
Địa chấn giống như trời đất sụp đổ, bao trùm toàn bộ thành thị kinh khủng, cuồng bạo hủy diệt hết thảy, nhà cao tầng nghiêng ngả, mặt đất sụp đổ, những người bình thường bên trong tình huống như vậy căn bản là không có lực phản kháng, tai nạn xảy ra khắp nơi, khắp nơi nhìn thấy kinh hoảng, để những oán linh kia nhớ tới kinh nghiệm của bản thân, nhớ tới buổi chiều kinh khủng kia.
Đám oán linh kia có chút xôn xao, oán khí cũng trở nên chập trùng không ổn định.
Lão nhân mặc áo dài kia kích động, lại trở nên mạnh hơn sao? Tiếp tục xem, đều tiếp tục xem, chúng ta phải mạnh lên, chúng ta phải tự do.
Nhưng dần dần, lão nhân mặc áo dài kia phát hiện không hợp lý.
Bởi vì bên trong tai nạn xuất hiện rất nhiều người tốt tính.
Cha mẹ hi sinh tính mạng mình để cứu con cái. Giáo viên hi sinh để cứu học sinh, gặp phải người có khó khăn, cho dù liều mạng cũng vươn tay cưu giúp.
Đặc biệt là cuộc cứu trợ cuối cùng kia, trên dưới một lòng, đếm cũng đếm không xuể các đội ngũ cứu viện đến từ bốn phương tám hướng, họ dù phải đối mặt khó khăn cũng phải dùng hết một chút sức lực cuối cùng, những người vì cứu người gặp nạn mà tự vứt bỏ tính mạng mình, lại không oán không hối, để oán khí của đám oán linh dần dần hạ xuống, từng người nhìn rồi suy nghĩ đến xuất thần.
- Đừng xem, đừng xem nữa! Pháp sư, ngươi đáng chết, các ngươi đều đáng chết.
Lão nhân mặc áo dài tựa hồ cảm nhận được một loại biến hóa nào đó không ổn, phẫn nộ nhìn chằm chằm Trần Hạo, sau đó vung tay lên, oán sát khí lưu động, lôi cuốn tất cả oán linh lui về trong sơn cốc.
Trần Hạo một mực chú ý tới đám oán linh kia, Âm Dương Nhãn tự nhiên thấy được biến hóa trong đó.
Những oán linh kia, lại có vài người bị điện ảnh cảm động!
Tốt, chuyện này rất tốt, nói rõ cho dù là oán linh cũng còn tính người, dù sao người có thất tình lục dục, không có đạo lý sau khi chết chỉ còn lại các loại cảm xúc hận, giận, còn yêu thương lại bị vứt bỏ hoàn toàn.
Chuyện này nói không rõ được.
Cảm xúc là linh hồn xung động, dù là hận ý trùng thiên, nhưng chỗ sâu nhất trong linh hồn vẫn có vết tích của tình yêu, đó là thứ không cách nào xóa bỏ, đó là vết tích nguyên thủy nhất của loài người.
Mà mình phải đem cái vết tích không quan trọng này gợi ra từ chỗ sâu nhất, để đám oán linh kia không còn bị oán khí thao túng, có thể phán đoán dựa trên lý trí, làm ra lựa chọn chính xác nhất.
Chiến lược chiếu phim, thành công.
Trần Hạo thấy tinh thần sảng khoái, rất hài lòng.
Tìm được biện pháp chính xác, tiếp theo liền tiếp tục tấn công, Trần Hạo yêu cầu đám người Mao Lục gia đêm nay liền chiếu Đường Sơn động đất, lặp đi lặp lại, chiếu tới hừng đông mới thôi.
Nguyên bản đám lão gia tử chờ mong kháng chiến, cũng bị phim địa chấn làm cho rung động, cảm động, đây mới là truyền thống mỹ đức, căn bản truyền thừa bất diệt, trong lúc nhất thời không ai nhắc lại chuyện kháng chiến gì đó, yên lặng dựa theo sắp xếp của Trần Hạo mà làm.
Một lần chiếu xong, lại một lần nữa chiếu lại.
Mặc dù đám oán linh không có ở đây, nhưng âm thanh lại vẫn truyền vào trong sơn cốc, truyền vào trong lòng bọn họ.
Lão nhân mặc áo dài giận không thể chịu được, thúc đẩy oán sát khí ngăn cách âm thanh, sau đó nhìn một đám oán linh đã bình tĩnh lại, tựa hồ còn muốn đi xem tiếp, giận dữ hét:
- Các ngươi làm gì thế? Các ngươi quên chúng ta bị chết như thế nào sao? Không cam lòng trong lòng các ngươi đâu? Oán hận trong lòng các ngươi đâu? Những người bên ngoài kia đều là gạt người mà thôi, là giả.
Những oán linh kia giữ im lặng, có một vài oán linh có con cái, giống như là nhớ ra cái gì đó, càng là ôm chặt lấy hài tử nhà mình.
Lão nhân mặc áo dài kém chút tức giận phun ra máu tươi, nếu như nó có thể hộc máu.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, lão nhân mặc áo dài biến mất, sau đó lại xuất hiện ở miệng sơn cốc, ánh mắt âm tàn nhìn về phía Trần Hạo: - Pháp sư, cậu đang tìm chết.
Trần Hạo thản nhiên cười một tiếng:
- Ông nói sai, tôi đang cứu vớt các người.
Lão nhân mặc áo dài gầm thét:
- Chúng tôi không cần cậu cứu vớt.
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Không cần tôi cứu vớt, chỉ là mình ông mà thôi, ta đã nhìn ra, nơi đây hình thành hẳn là do ông chủ đạo, những thôn dân này chuyển hóa thành oán linh, khẳng định có không ít công lao của ông. Tôi cũng rất nghi hoặc, mặc dù gặp tai bay vạ gió, bị tàn nhẫn sát hại, nhưng hiện tại cừu nhân của mấy người đã chết sạch, nỗi hận này vì sao còn phải tiếp tục kéo dài? Mấy người cũng không báo được thù, không bằng chuyển thế đầu thai, hưởng thụ thịnh thế phồn hoa hiện tại, dù sao cũng so với ở lại nơi này chịu thê lương thống khổ còn sướng hơn nhiều, dù gì mấy người cũng không cách có nào thoát ra được.
Lão nhân mặc áo dài âm lãnh nói:
- Cậu dựa vào cái gì khẳng định chúng tôi không ra ngoài được.
Trần Hạo mỉm cười, phất tay, một đạo pháp quang rơi vào bên trên tượng của Chân Vũ Đế Quân, để linh tính của Chân Vũ Đế Quân lần nữa tăng vọt lên một ít, đem oán sát khí nguyên bản lan tràn ra khỏi miệng sơn cốc trực tiếp đẩy vào trong sơn cốc.
Lão nhân:
- …
Lục Đạo - TruyenYY.com